Làm Sao Để Đọc Vị Bất Cứ Ai
Evy Poumpouras: Sự tò mò là một điều tuyệt vời, hãy để họ nói kể bạn nghe các thứ, hãy hỏi câu hỏi bởi vì bạn tò mò và rồi bạn sẽ có thêm được nhiều thông tin hơn, thay là vì...
Chris Voss: Tôi tìm hiểu ra nhiều hơn về cái anh chàng ngồi trên máy bay kế bên tôi nhiều hơn mà anh ta đã từng kể cho ai nghe trong cả 20 năm với cùng một loại bài luyện tập đó.
Oz Pearlman: Nếu mà tôi đi vào trong đa số các căn phòng như là tôi có một show tối hôm qua có 85 người ở San Antonio Texas tôi biết được tên gọi của từng người một ở trong căn phòng đó tên (first name) của từng người ở trong đó. (Lewis Howes: Làm cách nào vậy?)
--
Từ video với cựu điệp viên điệp vụ bí mật Mỹ Evy Poumpouras: Lấy ra được sự thật từ bất cứ ai:
Lewis Howes: Có phải là chúng ta đều nói dối không, tất cả con người ta và rằng nó có là ổn không khi để mà nói xạo?
Evy Poumpouras: Tất cả con người ta đều nói dối, các cuộc nghiên cứu thì có khác nhau một chút xíu, một số nghiên cứu nói rằng một số người sẽ nói xạo 10 lần ở trong một cuộc đối thoại.
LH: 10 lần à, như là kiểu ở trong một cuộc hội thoại 30 phút à.
EP: Nó có thể là, xin chào bạn thế nào rồi, tôi khỏe còn bạn thì sao. (LH: Ồ đó là một lời nói xạo) Trong khi đó, tôi vừa có một vụ cãi vã cãi lộn với lại một nửa kia của tôi, vậy nên đó sẽ là một lời nói xạo. Và rồi nói xạo bằng qua việc loại bỏ (để ở bên ngoài không bao gồm chung vào) là một thứ điều cũng to lớn. Người ta thường hay nghĩ rằng tôi phải nói ra lời nói xạo đó để mà cho nó trở thành là một lời nói xạo, nhưng mà tôi có thể kể cho anh nghe một câu chuyện và để một số tình tiết ra ở bên ngoài (LH: Um) và điều đó làm thay đổi bối cảnh của câu chuyện và bây giờ câu chuyện là không hoàn toàn chính xác và tôi đã dẫn dắt sai anh sang một hướng khác (mislead you) đó là một lời nói xạo và thực ra là cái con đường số một nhiều nhất mà người ta hay nói xạo là thông qua sự loại bỏ đi không thêm vào (omission). Bởi vì đa số người không thích phải nói dối, họ không có quá là thoải mái với lại điều đó, bạn biết rồi đó, điều đó không có tự nhiên với chúng ta, nó là thêm việc nữa nó là rất là nhiều việc mất công thêm và rằng nó rất là khó.
LH: Bạn phải nhớ cái mà bạn đã nói nữa, phải không?
EP: Bạn phải nhớ nó và bạn phải dính bám trụ lại với nó bởi vì bạn có thể là phải lặp lại lời nói dối đó một lúc sau giai đoạn sau này. (LH: Ôi Chúa tôi ơi) và thực sự là nó là một cái mũi dao giết chết sự uy tín tín nhiệm (credibility killer) nó chỉ là không đáng để mà phải làm và rồi nó rất là mất nhiều công sức thêm việc để thực hiện theo về mặt trí óc của ta (cognitively) vậy nên thực sự là nó là dễ hơn để mà để một thứ gì đó ra ngoài, không bao gồm nó vào và không cảm thấy tồi tệ như đang nói dối và khi mà anh hỏi tôi Lewis và tôi sẽ nói là ôi trời anh biết không tôi quên mất nói cho anh biết cái phần đó.
LH: Umm và rồi bạn bị mất uy tín đi vì đó.
EP: Nếu mà tôi nói xạo theo kiểu đó, thì có thể là tôi sẽ không mất uy tín quá nhiều là như vậy (LH: Ok ok) đó là khi mà người ta xạo trắng trợn và rồi bạn đã có lẽ đã có làm một số sự nói dối trắng trợn và tôi nghĩ rằng..
LH: Anh có làm việc này không nào, có hay không? À không, tôi không có làm chuyện đó...
EP: Haha. Còn kiểu như vậy thì sao nào. Không tôi không có làm việc đó (vừa nói vừa gật đầu) (LH: Yeah đúng rồi, không không hề). Không nhưng mà, đó là một trong số những chỉ điểm (indicators) là khi mà người ta nói và cơ thể của họ không khớp với lại điều mà họ nói, vậy thì họ sẽ nói không mà trong khi đó lại gật đầu và nói có mà lại lắc đầu (LH: À). Và rồi vậy nên bạn sẽ thấy cơ thể làm điều này và cơ thể mình đang ở trong sự mâu thuẫn đối chọi với cái điều mà họ đang nói nó không có xảy ra với tất cả mọi người, đó là mỗi người chúng ta là thật là độc đáo và thật là khác biệt và tôi nghĩ là cái điều mà nền văn hóa phồn thịnh (thông thường phổ biến) thích làm là nói rằng tất cả mọi người sẽ làm điều này (LH: Umm) và tất cả mọi người sẽ làm điều đó và việc đó là nó chỉ là không đúng và không có bất kỳ một cách đơn giản nào để đọc vị được người khác, nó là một việc nó là việc hiểu nghiên cứu cái người đó, nó là việc hiểu hành vi của con người, biết được cái người đó, để ý đến những cung cách cư xử (mannerisms) của họ vậy nên khi mà tôi nói chuyện tôi dùng những điểm điều minh họa (illustrators) khi mà tôi nói chuyện (ND: Như là dùng tay) vậy nên khi mà tôi kể cho anh nghe một câu chuyện, rằng tôi đến chỗ này vào tối hôm qua (ND: Cô giơ tay vòng qua bên trái và phải) tôi làm điều này tôi nhìn thấy việc kia. Và giờ anh hỏi tôi một điều gì đó, Evy đây có phải là một chương trình podcast yêu thích của cô không? Chắc chắn rồi (vừa nói vừa liếc nhìn qua phải cười nhếch nhẹ) (LH: Tôi biết là cô sẽ nói như vậy) Phải không nào, và rồi tôi bắt đầu tôi để tay của tôi xuống và rồi tôi thay đổi cung cách cư xử của tôi bây giờ và tôi là yên hơn (stoic) tôi đang không di chuyển (chuyển động tay nhiều) và trong thực tế là những người nào mà có thực sự nói xạo thì thường có xu hướng di chuyển ít hơn, thực ra là. Bởi vì tôi đang hoạt động làm việc, tôi đang xử lý (ND: Làm việc suy nghĩ xử lý thông tin để chế tác ra lời nói dối. Tay cô Evy chỉ vào phần gần đầu) đây là một công việc (LH: À rồi) vậy nên tôi không tôi đang nghĩ tôi đang tập trung. Vậy nên có tất cả những chỉ điểm (indicators) đó mà kiểu như giúp bạn loại lọc ra được rằng điều gì mà đang diễn ra với cái người kia.
LH: Vậy nên sử dụng ngôn ngữ cơ thể, và trở nên thể hiện nhiều hơn (với tay chân) sẽ làm giấu đi lời nói xạo đó không nếu như mà bạn đang nói xạo.
EP: Nếu mà bạn. Thông thường những mà không phải là trong tất cả những tình huống. Kiểu như là tôi muốn trở nên là (LH: Ok) như là một số người mà không dùng quá nhiều cử chỉ cử động (maneuvers) thì họ luôn luôn là ngồi yên (không chuyển động nhiều) (LH: Chắc chắn chắc chắn rồi) vậy nên đó chỉ là cách mà họ là như thế thôi ở mọi lúc. Nhưng mà nếu mà bạn có một người mà hay khoa tay múa chân khi mà đang nói chuyện, những người mà luôn nói chuyện với lại tay của họ diễn tả này kia và rồi bây giờ bạn hỏi họ một câu hỏi mà họ không có thoải mái lắm về hay là họ muốn nói dối với bạn về thì bạn sẽ thấy ít sự chuyển động hơn ở trong cơ thể.
LH: Cái gì sẽ là 3 câu hỏi nếu mà bạn chỉ có thể hỏi 3 câu hỏi với một người nào đó để mà khám phá ra nếu mà họ có đang nói dối hay đang nói sự thật. Cách làm sao mà cô sẽ bắt đầu 3 câu hỏi đó thì chúng sẽ là gì đây.
EP: TED. T-E-D, tell me, explain, describe. Và rồi tôi sẽ thêm vào những chỗ trống còn lại.
LH: Hãy nói tôi biết...
EP: Hãy nói tôi biết bạn đã làm gì tối hôm qua, thay vì, bạn đã đi với ai tối hôm qua hay là bạn đi với Sam tối qua phải không. Vậy nên hãy nói tôi biết bạn đã làm gì tối hôm qua. Hãy giải thích cho tôi biết (với tôi) mối quan hệ này quan trọng đến mức nào đối với bạn. Hãy miêu tả cho tôi nghe bạn mong muốn điều gì ở trong sự hợp tác kinh doanh này. Những câu hỏi như vậy cho phép người ta kể ra một câu chuyện. Vậy nên nếu mà bạn thực sự muốn đọc vị một ai đó ra, đọc vị một ai đó, thì bạn muốn cho họ kể cho bạn nghe một câu chuyện. Vậy thì càng nhiều hơn mà tôi có thể khiến làm cho bạn kể cho tôi nghe một câu chuyện, tôi nghe bạn nói, tôi xem bạn kể tôi đang ghi chú lại những kiểu cách hành xử của bạn lại, mọi thứ nhưng mà cũng ngoài ra bạn nói với tôi điều gì là thực sự quan trọng với bạn, điều gì mà có giá trị đối với bạn, và rồi khi mà bạn làm điều đó thì rằng tôi không còn phải ngồi ở đó và đoán mò và khám phá ra ồ làm sao để mà tôi nên bắt đầu lời chào mời mua bán vụ kinh doanh (business pitch) với lại Lewis, bạn đã nói với tôi rồi những thứ mà bạn thích và rồi vậy nên tôi có thể đến gặp gỡ và nói chuyện với anh theo một cách mà đã được biết sẵn chuẩn bị sẵn thông tin thay vì cố gắng suy đoán bạn biết đó nên nói điều gì. Vậy nên một cách lý tưởng là, khi mà bạn bắt đầu một cuộc hội thoại nói chuyện trò chuyện và điều này có thể là trong bất kỳ tình huống nào và nó chỉ là không là chỉ cho việc bắt được một lời nói dối. Đây là chỉ kiểu cố gắng để bắt đầu một cuộc hội thoại TED, tell me, explain, describe. Bạn khởi đầu rộng một chủ đề to lớn (LH: Umm) bạn để cho mọi người bắt đầu nói và nói kể cho bạn nghe điều này điều kia, mặc dù là kiểu như bạn muốn biết cái thứ cụ thể nho nhỏ này nè, nhưng mà rằng nếu mà tôi bắt đầu bằng chính cách hỏi ngay về cái điều cụ thể đó, thì cái người này đó sẽ dập tắt đóng sầm cửa lại với tôi (không kể tôi nghe, không muốn trả lời tôi nữa shut down on me) vậy nên tôi không thể đi thẳng vào trong việc đó, điều đó. Vậy nên cái điều mà bạn làm là bạn thu hẹp dần vào, bạn đến gần hơn, bạn đi từ hơi mơ hồ chung chung cho đến bạn biết đó đến sự chính xác nhiều hơn đến chính xác hơn và đến phút cuối (lúc cuối) bạn đến được với cái câu hỏi trực tiếp đó bởi vì bạn đã dẫn dắt họ làm việc điều hướng họ đến điểm đó.
Ví dụ như, nếu mà bạn có một vụ mà trong đó một người nào đó bị ám sát hay là giết chết phải không nào và bạn có một người tình nghi bạn sẽ không nói là (LH: Bạn có giết cô ấy không) Bạn có giết cô ấy không. Bạn sẽ không bao giờ nói điều đó và thật sự là bạn sẽ không đến được đáp án kia như kiểu là 2 tiếng sau khi tra khảo, đó giống như là bạn đến đó từng chút một qua thời gian bởi vì nó là một thứ nghiêm trọng nó là một từ ngữ không đẹp (xấu xí) bạn biết đó tôi có lẽ là có thể là không nói bạn có giết cô ấy không, bạn có làm tổn thương cô ấy không, bạn có làm hại cô ấy không có một việc gì đó đã xảy ra không. Điều đó sẽ dẫn bạn đến, tôi sẽ không hỏi theo như kiểu như vậy, bạn sẽ để cho người đó cho bạn sự cho phép (admissions) như là ví dụ như đúng vậy tôi có mặt ở đó tôi có ở căn nhà đó hay là đúng vậy tôi đã làm việc này bạn biết đó bạn muốn họ đưa cho bạn một chút xíu manh mối và rồi cuối cùng là nhận được nhiều hơn sự chấp thuận cho phép xâm nhập vào, rồi thì bạn bắt đầu vẽ nên một bức tranh và rồi bạn thực sự ra không cần phải thực sự hỏi họ, bạn có giết, họ đến cuối cùng sẽ nói cho bạn biết.
LH: Vậy nên bạn có mặt ở hiện trường, bạn ở đó cùng thời gian đó, tay bạn đang cầm một con dao.
EP: Họ sẽ nói cho bạn hết tất cả những điều đó, nhưng mà bạn dẫn họ dẫn dắt họ qua quá trình đó (LH: Thú vị lắm) vậy nên khi mà bạn xem những chương trình TV show này hay là khi mà bạn hỏi một ai đó một câu hỏi trực tiếp và bạn muốn có một câu trả lời trực tiếp và bạn không có được nó thì đây là lý do tại sao. Nó là công việc công sức, nó mất rất là nhiều công sức công việc để mà kết nối với mọi người, để đọc vị mọi người, và tôi nghĩ là đó là vì sao và tôi nghĩ là xã hội làm cho nó cảm giác như là hãy làm 3 cái mẹo này và bạn sẽ có thể làm họ làm theo hay nghĩ theo bạn (you'll have people eating out of your hand in it). Nó không có hiệu quả đâu, nó không có đúng chính xác. Và đây là lý do vì sao có người ta chật vật bởi vì họ đang tìm kiếm một con đường dễ dàng, khi mà nó là thực sự là về hành vi của con người, cái người ở đối diện bạn, kiểu như là hiểu được họ, trở nên tò mò, sự tò mò là một điều tuyệt vời, hãy để họ nói kể bạn nghe các thứ, hãy hỏi câu hỏi bởi vì bạn tò mò và rồi bạn sẽ có thêm được nhiều thông tin hơn, thay là vì cố gắng đi vào và tìm hiểu chính xác ngay cái mà bạn muốn biết. Và rồi một cái điều nữa mà có giúp ích với lại những cuộc hội thoại là một cái gì đó gọi là sự thích nghi (adaptability) (LH: Um) Cái mà rất là nhiều người không có, như là kiểu tôi có một cuộc đối thoại với anh và tôi muốn biết một thứ cụ thể này (LH: Umm hmm) nhưng mà anh lại muốn kể cho tôi nghe cả một câu chuyện khác xung quanh nó, thì thường là người ta không có đủ sự kiên nhẫn và họ kiểu như không không không không không chúng ta đang bàn về một thứ khác mà kiểu như là hãy bám sát vào với chủ đề đi nào, và khi mà bạn làm việc đó bạn đã làm vỡ đi cầu nối sự gần gũi (rapport), bạn đã làm hỏng hại cuộc đối thoại một phần của nó là đòi hỏi sự kiên nhẫn, hãy để họ dắt bạn một chút xíu lên một cuộc hành trình và rồi chầm chậm bạn có thể mang đưa họ quay trở lại cái điều mà bạn muốn tìm hiểu. Đôi khi chúng ta tiếp cận nó theo một cách thật là cứng nhắc (rigid) kiểu như là không không, tôi phải nói về điều này chính điều này (LH: Um), đây là chủ đề chính này và bạn không thể thích nghi được. Vậy nên tính thích nghi là cho phép một người nào đó dẫn dắt bạn nơi mà họ muốn đến, để cho một người nào đó ngồi ở ghế tài xế (LH: Ôi) một chút.
LH: Vậy nên cô đang nói với tôi là, khi mà bạn gái của tôi đang gây lộn (cãi nhau) với tôi về một thứ gì đó nhưng rồi không muốn xử lý nó và rồi mang chủ đề này đi vòng vòng vòng sân chơi của tất cả những cuộc hội thoại khác kia, là tôi phải lắng nghe tất cả những thứ khác kia để mà quay trở về cái mà tôi muốn đến ngay ban đầu.
EP: Có lẽ vậy
LH: Thay vì là ôi bé ơi, hãy chỉ tập trung vào vấn đề ngay hiện giờ đi thôi.
EP: Chà nó nghe có vẻ như là bạn gái của anh là thực sự ra là nhiều hơn là kiểu một người dựa trên danh tính (identity-based person).
LH: Điều đó nghĩa là gì?
EP: Ok. Vậy nên là có kiểu người là thuộc dạng hướng dẫn và có kiểu là thuộc dạng danh tính (instructional and identity). Nếu mà tôi đang nói chuyện với anh, và tôi muốn nói với anh, anh muốn nói với tôi căn bản là Evy nếu mà cô ngưng nói chuyện với cái người này thì cuộc sống của cô sẽ dễ dàng hơn, phải không nào, bạn biết đó, hãy để người này ra khỏi cuộc sống của bạn phải không nào và rồi tôi kiểu như tôi muốn nói với anh tôi cảm thấy như thế nào, không điều này làm cho tôi cảm thấy như thế này và điều này làm cho tôi cảm thấy như thế kia nhưng mà anh không biết anh chỉ làm theo kiểu như là tất cả những gì mà cô phải làm là (LH: Để người này ra khỏi cuộc sống của cô) là tất cả những gì cô phải làm là để người này ra khỏi cuộc sống của cô và tất cả những gì cô phải làm là một việc này nè và như thế vấn đề sẽ được giải quyết. Thì theo kiểu như vậy là anh là kiểu người chỉ dẫn (instructional) có nghĩa là nào hãy cùng đi thẳng vào vấn đề đi, cái gì mà chúng ta cần làm để mà sửa chữa nó, 1 2 3 xong. Và còn về kiểu danh tính (identity) là tôi không muốn nghe điều đó tôi muốn dẫn dắt bạn theo cả một cuộc hành trình với tôi để mà nói với bạn là tôi cảm nhận thấy như thế nào. Cái người đó hay là khi chúng ta đang ở trong không gian này thì điều đó có nghĩa là cái người này chỉ rằng muốn nói với bạn họ đang cảm thấy cảm giác như thế nào. Họ đang muốn nói với bạn cho bạn nghe về danh tính của họ (their identity). Cái điều gì mà đang xảy ra là về danh tính của họ. Vậy nên họ không có muốn giải pháp của bạn. (LH: Cô ấy không muốn những chỉ dẫn) Cô ấy không muốn bạn nói với cô ấy là phải làm gì, cô ấy muốn bạn lắng nghe cô ấy vậy nên nó là về nó thậm chí là không phải là về giải quyết điều đó (LH: Um ra là vậy) Vậy nên tôi nghĩ là đó là một nơi chỗ khác mà chúng ta hay bị mắc kẹt, kiểu như nè đây là giải pháp nè. Và kiều như là nó là không không không tôi không muốn cái đó, bạn là kiểu như bạn nói với tôi là bạn có vấn đề này và thì nếu mà bạn có thể làm điều này, thì là bạn là kiểu chỉ dẫn và họ là kiểu danh tính.
LH: Cô thuộc kiểu gì?
EP: Tôi thông thường là thuộc dạng chỉ dẫn, tôi kiểu như là hãy chỉ nói với tôi cái mà tôi cần biết, tôi không cần phải đi qua cả cái vòng tròn này nhưng mà khi mà tôi nói chuyện với lại mọi người và tôi nhận ra là họ là thuộc dạng danh tính, hay là trong giây phút đó họ muốn nói kể với tôi nghe cả cái câu chuyện dài loằn ngoằn này và tôi là kiểu như này bạn tất cả những gì mà chúng ta phải bàn về là chỉ là một thứ đơn giản nhỏ và vấn đề được giải quyết và tôi để cho họ đi. (LH: Wow) Nếu mà bạn có sự kiên nhẫn, nó cũng phụ thuộc vào cái chủ đề ta đang nói tới là gì nhưng mà bạn gái của anh là thuộc dạng danh tính vậy nên tôi nghĩ là mỗi lần mà anh nói chuyện với cô ấy, nếu mà anh để ý thấy rằng cô ấy kiểu như không muốn đi thẳng vào vấn đề điểm chính và hãy tìm ra giải pháp là khi đó là cô ấy chỉ muốn nói với anh nghe về cảm giác của cô ấy, điều này làm cô ấy cảm thấy như thế nào hay là điều này làm cô ấy đau lòng tổn thương như thế nào hay là bạn biết đó nếu mà nó là về cô ấy, danh tính của cô ấy, thì đó là cái mà cô ấy đang làm, nó là không phải là vấn đề là về tìm ra giải pháp đâu. (LH: Ồ).
LH: Trong trường hợp dù rằng cô đang ở trong Điệp Vụ Bí Mật (Secret Service) thực hiện một cuộc phỏng vấn hay là một cuộc thẩm vấn (interrogation) hay là trong thế giới hiện thực bây giờ, tôi đoán là hiện thời cũng là thế giới thực nhưng mà là sau bây giờ (EP: Yeah), đâu là những một số những dấu hiệu xã hội (social cues) hay là những hành vi mang tính tâm lý (psychological behaviors), ngôn ngữ cơ thể, những phản hồi, mà người ta thường hay có trước khi mà bạn thực hiện bài kiểm tra nói dối với họ (polygraph test) để mà biết là có thật rằng hay không là họ đang nói sự thật. Đâu là một số thứ mà cô sẽ thấy, chúng ta đã nói về ngôn ngữ cơ thể, còn có những thứ khác mà có thể xảy ra xuất hiện ra không như là những dấu hiệu xã hội (social cues).
EP: Nó thật là thú vị, mọi người có vẻ như là giả sử xem rằng bài kiểm tra polygraph là sự phát hiện nói dối (lie detector) như là bạn chỉ cần hỏi câu hỏi, như kiểu là ồ hãy vào đây đi, ngồi xuống đi Lewis, hãy gắn dây vào người anh ta chuẩn bị cho anh ta, (LH: Vâng), và hỏi rằng anh có từng ăn trộm không khi mà anh là một đứa con nít, anh có ăn cắp cái kẹo sing gum đó không hay là anh đó ăn cắp cái đó không. Và rồi nó như thể sẽ nói cho tôi biết tất cả mọi thứ và thực sự thì nó không hoạt động theo cách đó. Vậy nên thông thường là cái sự phát hiện nói dối là một con người, vậy nên bạn ngồi đối diện một người nào đó, bạn có một cuộc hội thoại với họ, và khi mà chúng ta đang bàn luận một cái gì đó, hãy giả sử rằng, anh là một điệp viên trong Điệp Vụ Bí Mật Mỹ, chúng tôi đang tuyển dụng anh (LH: Ok hãy đưa nó cho tôi đi nào) và chúng tôi hỏi anh tất cả những câu hỏi này về giáo dục của anh, nền lịch sử của anh, thuốc (drugs) hay bất kể nó là gì đi nữa và giả sử rằng chúng ta đến một lúc và tôi nói với anh Lewis anh có bao giờ ăn trộm thứ gì đó chưa và giờ tôi nhìn vào liệu rằng có sự dịch chuyển nào không anh có thay đổi hướng nào không (LH: Không, hahaha) Người ta thường không là lộ liệu đến thế bạn biết đó họ (LH: Vâng) nhưng mà bạn có thể thấy được gì đó, bạn có thể cảm nhận được nó, nó còn là về cảm nhận con người, tôi nghĩ điều đó thường bị bỏ qua một chút. Nó không chỉ là thấy nhìn và nghe mà nó còn là ngoài ra bạn có thể cảm nhận một con người khác (LH: Nguồn năng lượng yeah). Bạn có thể và đó là theo bản năng (mang tính trực giác intuitive) và chúng ta nên cho phép điều đó và lắng nghe điều đó nhiều hơn thay vì là dập tắt dìm lại nó xuống nhưng mà nó sẽ là nếu như mà tôi hỏi anh điều đó thì tôi sẽ nghe cái cách mà anh phản hồi (LH: Um hmm) anh có phản hồi lại theo một cách tương tự như là những câu hỏi khác không theo một cách y như vậy không, giả sử rằng tôi nói với anh là Lewis anh có bao giờ, bạn biết đó, tôi hỏi bạn tất cả những câu hỏi về quá khứ lịch sử của anh và anh kiểu như không không không và rồi tôi nói, Lewis anh có bao giờ ăn cắp ăn trộm cái món gì chưa. Chắc chắn hoàn toàn là không rồi. Vậy nên kiểu như giờ là một thứ mà nhỏ như vậy đó thì tôi có thể đánh dấu điều đó và anh ấy nói là không không không cho những câu hỏi khác nhưng mà ở đây anh ấy lại nói là chắc chắn là không rồi. (LH: Thật thú vị). Vậy thì tại sao nó lại được nhấn mạnh hơn thêm một xíu vậy nảo? (LH: Anh ấy quan tâm nhiều hơn về hoặc là đang cố gắng bảo vệ một thứ gì đó hay là nó thực sự là không phải là sự thật) Có lẽ vậy (LH: Anh ta không muốn điều đó) Có lẽ là như vậy nhưng mà tôi sẽ để ý là nó là khác biệt, rằng anh đã thể hiện trả lời câu hỏi đó theo một cách hơi khác biệt mà thậm chí là nếu anh làm theo kiểu umm (đằn hắn một tiếng) không. Nó có thể chỉ là một thứ cử chỉ rất là nhẹ nhàng tinh tế nhỏ nhặt thôi (a very subtle thing) hay là có thể là anh không đưa ra dấu hiệu gì cho tôi cả, có những người kiểu như vậy và tôi đã từng gặp những người như vậy mà họ kiểu như xoẹt (LH: Mặt lạnh suốt đến tận cuối con đường) Một số người, nhưng mà họ tôi không muốn nói là họ là những người nói dối chuyên nghiệp nhưng mà một số người sẽ bước vào đặc biệt những nếu mà nó là một vụ án có tội phạm (a criminal case) (LH: Umm hmm) và họ đang bảo vệ sự thật của họ rất là nhiều ráng gồng. Và bạn phải cố gắng mà tìm hiểu khám phá ra điều đó là gì hoặc là một số người bước vào và nói theo kiểu ôi tôi thề với Chúa, Chúa, Chúa biết tôi sẽ không bao giờ làm một điều như vậy (LH: Hay là thề với Mẹ tôi hay là cái mộ của tôi) những người đó thường là những lá cờ cảnh báo đỏ và trừ khi mà nó là một nền văn hóa hay là một người mà thường làm nói điều đó và họ hay thường xuyên nói, tôi thề với Chúa, tôi thề với Mẹ của tôi, thì nó sẽ là đó sẽ là một phần của ngôn ngữ nói tự nhiên của người này hay là có thể là ở trong nền văn hóa của họ họ nhắc đến Chúa khá là nhiều. Và rằng nếu mà không, và rằng bạn bắt đầu làm điều đó, thì rằng một lần nữa đó là một lá cờ đỏ, vậy nên đó là điều mà bạn đang thực sự tìm kiếm thay vì à chúng ta có kiểu như các thứ như khuôn cắt bánh cookie mẫu kiểu như là tất cả mọi người đều làm điều này việc này tất cả mọi người đều làm kiểu đó, và giờ có phải những thứ này mà tôi đang nói về là những chỉ điểm về họ là như vậy nhưng mà anh có thể làm chúng nhưng mà tôi lại không (LH: Umm) Tôi có thể làm một cái gì khác. (LH: Cô làm điều gì khi mà cô nói dối?) Tôi làm gì khi mà tôi nói dối (LH: Bởi vì chúng ta đều có nói dối về một thứ gì đó phải không nào nhỏ hay là lớn) Chúng ta có chúng ta có. Chồng tôi kiểu như, em có ăn donut vào buổi sáng nay không, và tôi kiểu như không! (Lùi người lại, trợn mắt nhìn qua phải lắc lắc đầu)
LH: Haha vậy nên điều gì mà cô thường hay nói dối về nhiều nhất? Về mặt nghề nghiệp hay là cả về mặt cá nhân và có gì ở bên trong mỗi thể loại đó.
EP: Có lẽ như là nếu mà tôi tức giận lên (LH: Ồ tôi không có giận đâu) bởi vì tôi khá là nóng vậy nên nó kiểu là giống như ồ không tôi ổn mà, bạn biết đó (LH: Yeah) và bạn biết đó tôi sẽ bởi vì bạn biết đó đôi khi tôi sẽ biết là tôi kiểu giống như bạn biết đó tôi đang tức giận lên và đôi khi tôi biết là tôi đang vô lý lên (irrational) và tôi không muốn mở ra cả một cuộc đối thoại vậy nên tôi sẽ kiểu như không tôi không sao tôi ổn tôi sẽ chỉ bỏ qua nó thôi bởi vì tôi sẽ biết là nó là tôi. Tôi đang cố gắng suy nghĩ về việc mà tôi đang nói dối về gì, có lẽ là về công việc nếu mà nó là một dự án mà tôi không thực sự muốn làm nhưng mà thường thường đó là lý do bạn có những người đại diện (agent) và những người quản lý (managers) bởi vì họ làm điều đó cho bạn (LH: Chắc chắn rồi) Họ sẽ dập tắt những dự án đó cho bạn (dẹp xuống đi). Tôi đang cố gắng suy nghĩ, ý tôi là tất cả chúng ta đều nói xạo nhưng mà tôi đang cố gắng giữ cho nó kiểu như, thông thường là đối với tôi là bởi vì tôi giống như là tôi thích donut và tôi thích những thứ như cookie bánh quy (LH: Những đồ ngọt) Và còn chồng tôi là một người cuồng sức khỏe (những thứ tốt cho sức khỏe) vậy nên anh ấy sẽ kiểu như là em đã ăn thế nào rồi trong hôm nay, bạn biết đó, tôi kiểu như ồ cũng được anh. Tôi khá là cứng rắn chắc cú bạn biết đó. Và rồi anh ấy sẽ biết tôi đang cố gắng nói điều gì.
LH: Vậy thì liệu rằng có một thứ gì mà kiểu như là một người là hoàn toàn triệt để trung thực thành thật mọi lúc hay không?
EP: Không, tôi không tôi chưa bao giờ gặp qua trường hợp đó nhưng mà tôi nghĩ là. Có một thứ như vậy nè. Nó là cũng ổn để mà nói xạo bởi vì, bạn có từng bao giờ là rất là rất là rất là thành thật với một người nào đó và sau đó bạn biết đó bạn cảm thấy tôi không biết nữa bạn cảm thấy hơi bị lộ liễu (bị biểu lộ ra nhiều quá exposed) và bạn cảm thấy như ồ ước gì mình chưa từng chia sẻ nhiều như vậy với cái con người này sau đó bạn kiểu như có cái kiểu sự hối hận đó (remorse) bởi vì chúng ta thấy đó là giống như một cơ chế của sự bảo vệ, tôi không muốn nói cho bạn biết tất cả mọi thứ về tôi, tôi không muốn là một quyển sách mở (an open book) (LH: Umm) và rồi vậy nên nó có thể không phải là một lời nói xạo vậy nên qua cách loại bỏ (by omission) vậy nên trong buổi họp nếu mà có một người nào đó thực hiện làm một buổi giới thiệu dự án (pitching a project) hay là tôi đang nói về một thứ nào đó tôi không thích nó và tôi không thích cái hướng mà nó đang đi theo tôi có thể là không nói là tôi không có thích điều này, tôi có thể nói là cảm ơn hãy để tôi suy nghĩ về việc này. Trong khi đó, tôi không muốn là nói là không đâu không bao giờ, tôi sẽ không làm điều đó việc đó đâu điều đó thật là tệ, vậy nên điều đó là theo về mặt kỹ thuật chuyên môn thì đúng là một lời nói dối (LH: Yeah) như là bạn biết sao không cảm ơn và hãy để tôi nghĩ về việc đó (LH: Yeah) nhưng mà tôi biết là tôi không thể phản hồi theo cách đầu tiên nó làm đóng sầm người ta lại, đó là lý do vì sao tôi cảm thấy chúng ta nghe người ta nói rằng hãy tập nói không, bạn biết đó, có khả năng để mà nói không với người khác vậy nên rất là nhiều người trong chúng ta có (LH: Để bảo vệ thời gian của bạn, không gian của bạn) Yeah (LH: Năng lượng của bạn) và điều đó là thật là tuyệt vời, nhưng mà đừng có nói không, hãy tìm những cách khác để nói không, không nghĩa là khá là xấu xí (ugly), không là nghe khá là tàn độc (mean), không sẽ gây ra cảm giác đau đớn (hurtful) vậy nên tôi sẽ nói cảm ơn bạn rất nhiều, tôi sẽ nói cho bạn biết. Tôi không chắc là tôi có thể nữa, hãy để cho tôi nghĩ về điều đó, hãy tìm ra những cách thức khác để từ chối người khác.
LH: Tại sao lại như vậy tại sao nó lại...
EP: Để mà giữ gìn mối quan hệ
LH: Bởi vì khi mà bạn nói không cho thậm chí là một người bạn thì họ có thể lấy làm điều đó như là sự công kích cá nhân.
EP: Nó thúi rùm à. Phải không nào. Tại sao bạn lại nói không với tôi. Tại sao bạn lại phải nói là như thế, bạn có thể nói, bạn có thể từ chối người khác theo một cách chu đáo (a thoughtful way) theo một cách thật là chuyên nghiệp và nó chỉ là nó phụ thuộc vào tình huống như kiểu là bạn có quan tâm đến mối quan hệ này không và nếu mà bạn có thì lời nói không của bạn cái lời nói không cứng của bạn có thể làm tổn thương người khác. Người ta sẽ trở nên là nhạy cảm bởi vì bạn đang từ chối họ. Vậy nên tôi sẽ nghĩ ra một cách khác để mà nói không mà sẽ không ảnh hưởng đến đối phương nhiều như vậy. Nó là thực sự là về việc sử dụng ngôn ngữ của chúng ta một cách có suy nghĩ thật thấu đáo (thoughtfully) vậy nên ví dụ như, anh mang lên chủ đề về việc nối dối, tôi thích chủ đề đó và anh nói là bạn biết không khi mà tôi còn là một đứa nhỏ tôi đã từng nói dối vậy nên tôi sẽ không bao giờ nói với anh, Lewis anh là một kẻ nói dối, Lewis anh đang nói dối tôi, tôi sẽ nói là Lewis tôi biết là anh đang không hoàn toàn thành thật với tôi (LH: Umm) và Lewis anh đang cố giữ lại một điều gì đó không cho tôi biết, thì nói như vậy nghe nó sẽ khác đi (LH: Umm). Vậy nên nó cũng cùng là một cách y chang như vậy với lại ngôn ngữ, chúng ta không, chúng ta thảy các từ ngữ của chúng ta ra và chúng ta không nhận ra rằng chúng bay đến một người nào đó (LH: Umm) và rồi vậy nên chúng ta gãy đầu của ta băn khoăn là tái sao cuộc đối thoại này diễn ra không được tốt không suôn mượt, và chà, có phải người này là một vấn đề không, khi mà chúng ta không có khả năng để mà nghĩ về việc tôi đã truyền tải như thế nào cái điều này vậy nên nếu mà nó là một mối quan hệ kinh doanh mà có sự quan trọng đối với bạn nhưng mà rằng bạn muốn nói không với việc này thì bạn sẽ muốn nghĩ về một cách hay để mà nói không. (LH: Um hmm) Chúng ta có muốn nghĩ về cách làm sao chúng ta từ chối người khác mà không làm tổn thương danh tính của họ, quay về trở lại với danh tính
Rút ra bài học:
- Nói hỏi thu hẹp lại dần dần
- Instructional vs Identity
- Cách từ chối khéo
--
Từ video với cựu nhà đàm phán con tin FBI Chris Voss: Hãy sử dụng công thức này để mà đọc vị một ai đó
Lewis Howes: Đâu là công thức hay là quá trình để mà khiến làm giúp người ta làm những việc gì đó chỉ bởi vì là bản thân họ muốn là như vậy.
Chris Voss: Chà, anh biết đó, nó thực sự là nó rất là, nó nghe ra thì có vẻ thật là ngu ngốc (LH: Yeah, hãy cười, những nụ cười) nụ cười, khoa học thần kinh phía sau một nụ cười, nếu mà bạn cười với một ai đó thì bạn thực sự là đánh trúng chạm vào nơ ron gương phản chiếu của họ (mirror neuron) và bạn bắt đầu một nụ cười ở trong não của họ (LH: Wow) nụ cười là một phản hồi theo tính phản xạ (involuntary response) (LH: Những nơ ron gương phản chiếu) Đúng vậy những nơ ron gương phản chiếu ở trong não của họ. Nó cũng giống y chang như là bác sĩ gõ vào đầu gối của bạn với một chiếc búa nhỏ vậy đó và cái chân của bạn giật ra phía trước, bạn không có chủ động lựa chọn để cho chân của bạn đá ra phía trước, đó là một sự phản hồi theo phản xạ vậy nên là nếu mà có một ai đó thấy bạn và bạn cười thì bạn ngay lập tức đánh trúng những dây thần kinh nơ ron gương phản chiếu của họ và bạn đã bắt đầu một chuỗi thay đổi về hóa học (a chemical change) và có thể là họ cố chống lại nó và đôi khi bạn cười với họ tận 3 nụ cười (LH: Đúng vậy) nhưng mà qua nụ cười thứ 3 bạn cũng khiến giúp cho họ cười theo luôn. Vậy nên bạn đã bắt đầu sự xử lý và rồi cái giọng nói ở trong của bạn phản bội lại cái giọng nói ở bên ngoài của bạn. Khi mà bạn nói bạn thế nào rồi với một ai đó ở quán cà phê Starbucks, cái giọng bên trong của bạn đang nói tôi đang cố gắng làm cho ngày của bạn trở nên tốt hơn, tôi muốn bạn là một người tốt hơn, thì họ sẽ cảm nhận được điều đó. Nếu như mà cái giọng nói bên trong bạn đang nói giống như, bạn hôm nay thế nào rồi tôi cần ly cà phê Starbucks của tôi và tôi cần phải ra khỏi đây và tôi ghét cái vụ xếp hàng này và tôi ghét bao lâu mà họ nếu mà đó là giọng nói bên trong của bạn thì họ sẽ cảm nhận được điều đó và họ sẽ đổ vào loại cà phê decaf (không có cafein) thay vì cái loại kia. Vậy nên toàn thể cái cách tiếp cận của bạn, khoa học thần kinh đã cho chúng ta thấy là cái người kia là đang thâu nhặt những tín hiệu của ta (the person is picking it up) và phản ứng lại (responding) vậy nên ngôn ngữ cơ thể của bạn, tông điệu giọng nói của bạn, những nhà đàm phán giỏi nhất ở trên thế giới thực sự tối đa hóa cái việc đó, bởi vì là nó là một kỹ năng vô hình (invisible skill) (LH: Yeah. Nhưng mà nó là một kỹ năng mà ta có thể dạy nghe có vẻ như là vậy) Và cả học nữa. (LH: Và học nữa) Bạn có thể dạy nó bạn có thể học nó bạn có thể luyện tập nó tất cả những gì mà bạn phải làm là hãy luyện tập đem lại những sự lặp lại nhiều nhiều hơn (repetitions) Umm John Foley là một phi công Blue Angels (trong phi đội biểu diễn Blue Angel) tôi đã nghe anh ta nói về 4 năm về trước, anh ta nói về bao lâu làm sao để mà xây dựng lên được một thói quen, bao nhiêu sự tập luyện mà bạn cần (sức mạnh, strength or training), anh ta gọi đó là mài dũa vào (groovin er???) hãy để một cái rãnh (tạo ra một đường rãnh ở trong não bạn), những phi công Blue Angels bạn biết đó, họ phải xây dựng thói quen của họ trước khi mà họ bay lên bầu trời nếu mà không thì máy bay sẽ bị đụng nhau mất. (LH: Tôi ở trong chiếc Blue Angels hai năm trước, nó thật là điên cuồng) Nó phải là một trải nghiệm đầy tính kích thích adrenaline. (LH: Tôi đã nôn ói ra 2 lần) Hahahaha (LH: Tôi ớn suốt thời gian đó và bệnh 3 ngày sau đó, tôi có một cái bao tử yếu. Nhưng mà à nó cũng là khá là không thể tin được cùng một lúc đó) Họ phải biết rõ rằng họ đang làm gì, họ không thể học khi mà đang bay ở trên đó phải không nào (LH: Thật tuyệt vời để mà xem họ biểu diễn thật gần chỉ là giống như vài mét cách đó so với nhau). Và hãy đánh dấu một cái hay là bất kể là nó nhanh đến mức nào mà họ đang bay (LH: 4 hay 5 nó thật là điên cuồng). Yeah ok và Foley nói là làm sao mà để họ đạt đến mức độ giỏi như vậy, họ luyện tập, anh ấy nói là 63 đến 64 sự lặp lại, lần lặp lại (repetitions) để mà đặt để nó vào trong não của bạn. Và một anh chàng nữa đã viết một quyển sách The Talent Code (Daniel Coyle) (LH: Yeah) anh ấy nói về sự luyện tập hoàn hảo (perfect practice) bạn có thể đi ở tốc độ chậm đến mức một cách đau đớn thảm thê, miến làm sao là bạn làm nó chuẩn đúng và cái lần đầu tiên mà bạn thử bất kỳ kỹ năng nào, bạn có lẽ là đi chầm chậm, bạn đến với lại một trong những buổi training (tập huấn) ở công ty tôi, puts on???, tôi sẽ nói điều này, hãy nói điều này đúng từng chữ từng chữ và hãy dùng thời gian của bạn từ từ và rồi phản ứng lại trong giây phút đó. Chúng tôi có, chúng tôi có một trong những công cụ đàm phán mà cái mà chúng tôi gọi là một cái nhãn (label), khi mà tôi nói một cái gì đó, tôi muốn bạn là dán nhãn cho nó và tôi không quan tâm là liệu rằng bạn phải đứng đó nhìn chằm chằm vào tôi cho đến tận 10 phút (LH: Hãy dán nhãn cho nó) Hãy dán cho nó cái nhãn đi. Nó có vẻ như, nó nghe có vẻ như, nó trông có vẻ như, là một sự quan sát về ngôn ngữ (verbal observation) (LH: Ok) nhưng mà tôi cần rằng bạn dùng những từ ngữ chính xác y như vậy. Và nếu mà tôi nói, tôi yêu thích việc giảng dạy những cuộc cách đàm phán, và giờ anh hãy thử dán nhãn cảm xúc của tôi xem. (LH: Cảm xúc của anh à) Cảm xúc mà tôi thể hiện khi mà tôi nói tôi yêu thích việc giảng dạy đàm phán (LH: Anh nói gì ta ba thứ đó là) Nó có vẻ như, nó nghe có vẻ như, nó trông có vẻ như. (LH: Nói cả ba cái đó à) Chỉ cần chọn một trong số đó thôi, hãy nói, và rằng ok, tôi sẽ nói nó lại và tôi muốn anh nói cái điều đó theo từng chữ, nó nghe giống như và rằng hãy thêm vào khoảng trống đó. Tôi YÊU THÍCH dạy sự đàm phán.
LH: Nó nghe có vẻ như anh thích giảng dạy đàm phán.
CV: Yeah đúng vậy điều đó là đủ rồi để bắt đầu. Điều gì vừa xảy ra là anh vừa biểu hiện nó khá là hoàn hảo (demonstrated it perfectly).
LH: Ok
CV: Bởi vì phần quan trọng là anh phải nói 3 cái từ đầu tiên. (LH: Nó nghe có vẻ như...) Và đó thực sự ra là giúp kích hoạt bộ não lên và anh làm cái điều mà chính xác là tôi nghĩ anh sẽ làm khi mà anh nói nó nghe có vẻ như, điều đó kích thích bộ não và rồi anh mở rộng bản thân anh ra cho bất cứ điều gì mà não của anh cho vào. Và đó là lý do vì sao tôi muốn anh là thực sự nói ra những từ ngữ đó, những từ ngữ chính xác cụ thể đó. Bởi vì não của anh sẽ kích hoạt vào mô tơ hoạt động (kick into gear) và nói ra gì đó. Và giờ cái nhãn đầu tiên của anh, mỗi lần mỗi khi mà anh kích hoạt cái xi náp của anh, thì anh có được một chút giỏi hơn (LH: Um), có một cái chất gọi là myelin, não của anh quấn cái chất này nó là một sự kết nối xi náp điện và bất cứ ai mà bạn biết đó, nếu mà bạn biết một chút gì đó về điện thì mỗi lần mà bạn cách điện nó thêm một chút (insulate, ND: với thông qua bằng myelin, myelin như là cái lớp vỏ băng keo quấn cách điện cho nơ ron trong não vậy đó) thì nó sẽ dẫn truyền điện tốt hơn (LH: Umm) Và hãy kích điện cho nó 63 đến 64 lần, theo như anh phi công trong phi đội biểu diễn Blue Angels, thì bạn sẽ có được một hệ mạch dây tốt đẹp được xây dựng lên và nó sẽ truyền dẫn điện lên thật là nhanh. Và rồi bạn sẽ bắt đầu nghe được nó, vậy nên chúng ta sẽ kích điện nó lại một lần nữa. Ok và tôi muốn bạn dán nhãn nó lần nữa. Tôi yêu thích dạy đàm phán.
LH: Nó nghe có vẻ như là anh thích dạy đàm phán.
CV: Và giờ hãy đào sâu hơn một chút (LH: Giải thích nó thêm à) Không không không, một cái nhãn nữa hãy dùng một từ tính từ khác, nó nghe giống như việc giảng dạy, nó nghe giống như X, tôi rất là thích dạy đàm phán.
LH: Nó nghe giống như anh rất là đam mê về việc giảng dạy đàm phán.
CV: Đúng rồi, anh nói đúng rồi đó, hoàn hảo. Và giờ anh đã nghĩ ra được một từ mới, và nó làm anh dừng lại trong một giây và anh đã kết nối vào lại (kicked in) và anh để cho chiếc siêu máy tính đó tạo ra thêm một từ ngữ mới kiểu như là yeah tôi đam mê về việc đó mà. Và giờ theo một cách thật là thú vị là, đây là cách mà trong một cuộc đàm phán công việc bởi vì một thương vụ tuyệt vời là sự chỉnh hướng ngay thẳng về những giá trị cốt lõi cũng giống như là một mối quan hệ cá nhân tuyệt vời là cũng là ở trong sự ngay thẳng hàng với lại những giá trị cốt lõi. Tôi ngồi trên một chuyến bay bay đến đây phim trường quay phỏng vấn với anh sáng hôm nay thì tôi đã tìm hiểu ra nhiều hơn về cái anh chàng ngồi trên máy bay kế bên tôi nhiều hơn mà anh ta đã từng kể cho ai nghe trong cả 20 năm với cùng một loại bài luyện tập đó. Anh làm nghề gì? Anh yêu thích gì về nghề của anh? Và khi mà anh ta kể cho tôi nghe, thì giờ rằng tôi biết rằng anh ta có một người con gái nuôi, và bé ấy được nhận nuôi khi mà bé ấy là mới là 6 tháng tuổi từ Trung Quốc, Mẹ của anh ấy chật vật với lại bệnh trầm cảm lưỡng cực rối loạn (điên loạn bipolar manic depressive), Mẹ ảnh tự vẫn lúc mới 17 tuổi (LH: Umm). Và anh ấy được nuôi bởi Ông Bà của anh ấy, Ông của anh ấy đã sống qua thời kỳ Khủng Hoảng Kinh Tế (1929 ở Mỹ). Ông của anh ấy ở một thời điểm ở trong giai đoạn đó vào trong cuộc Khủng Hoảng Kinh Tế, chủ sở hữu 11 ngân hàng mà tất cả đều phá sản, Ông ấy phải hoàn toàn bắt đầu lại từ đầu, Ông anh ta từng kể với anh ta (LH: Umm) Ông đã mất đi 11 gia tài (11 fortunes) Ông thích sống với bất kỳ thức ăn nào có thể có được thông qua việc săn bắt, săn hoặc là trồng trọt cho sự sống sót (subsistence farming), họ thích làm các thứ (tạo ra các thứ, tạo vật) bằng tay và anh chàng này là một nhà thầu rất là thành công ở Los Angeles đây và anh ấy đang liên tục liên tục liên tục cố gắng làm việc để cải thiện chính bản thân anh ấy (improving himself), um phải không nào, với người vợ đầu tiên của anh ta, họ là những đối tác kinh doanh (business partners), họ làm việc cùng nhau và họ cùng làm việc trong những khía cạnh khác nhau của doanh nghiệp công ty. Ôi trời, ý tôi là tôi đã mất dấu đếm không xuể về số cái thứ mà tôi đã tìm hiểu ra về anh chàng này, tôi biết về anh chàng này từ khi mà anh ta mới có 3 tuổi (LH: Haha) đến bây giờ và giờ trong không gian của cái mà nghe có vẻ như là một cuộc đối thoại xã hội bình thường. Tôi biết là anh chàng này là cực kỳ là trung thành anh ta rất là thực tế (LH: Umm) rất là chăm chỉ, tôi chỉ vừa bay đến đây từ thành phố Las Vegas, và anh ấy cũng ở Vegas vì anh ấy tham gia một cuộc thi đấu Poker, anh ấy thích đọc vị người khác anh ấy là một người làm việc rất là chăm chỉ. Từ cái mà tôi biết về từ anh chàng này từ cái mà được xem như là một cuộc đối thoại xã hội, tôi biết rằng chúng tôi có thể làm ăn chung với nhau và nếu mà chúng tôi gặp rắc rối trục trặc trong doanh nghiệp vụ làm ăn này, tôi có một ý tưởng khá là tốt của việc cái gì ta có thể mong đợi từ anh ấy và làm sao để mà xử lý những vấn đề đó nếu mà chúng tôi gặp phải những rắc rối (LH: Wow) Với cùng như theo cái kiểu mà anh và tôi vừa làm vừa mới đây (LH: Wow, vậy nên anh hỏi anh ấy một câu hỏi và anh ấy nói một điều gì đó và anh sẽ dùng một trong những cái cách trả lời phản hồi đó, nó có vẻ là, nó nghe có vẻ là, và còn cái gì nữa) nó cảm giác như, nó trông có vẻ như là. (LH: Chính xác) tôi có thể là đang đọc ngôn ngữ cơ thể của bạn (LH: Nó có vẻ như là bạn không có hứng thú đến mức đó mặc dù là bạn nói là bạn là, ngôn ngữ cơ thể của bạn nói với tôi một điều khác) Chính xác là như vậy (LH: Yeah) Và rồi hãy xem này nếu mà bạn thấy điều đó ở trong ngôn ngữ cơ thể của một ai đó, điểm anh nói lúc trước về Starbucks và về thực sự là nhìn thấy (nhìn thấu seeing) một người và cái thứ giống y như vậy cũng đang diễn ra và họ thậm chí là không biết đến nó. Bạn biết đó, lúc này lúc khác tôi có những người đến và nói, yeah bạn biết không tôi đang chật vật với lại điều này một lúc rồi, rất là rất là mâu thuẫn phân vân về nó, và rồi họ thấy bản thân họ tự cởi mở mở lòng ra, bởi vì anh biết đó hầu hết các lúc nếu mà anh nhận thấy sự mâu thuẫn ở trong một người nào đó, thì đa số người sẽ nói là, à nó sẽ ổn thôi mà chỉ cần làm việc chăm chỉ là được rồi nè, nó rồi sẽ ổn thôi, nó tất cả đều là một phần của cuộc hành trình này (LH: Phải đúng rồi) thay vì thực sự là một tấm phản âm (sounding board, tấm phản xạ lại âm thanh để làm nổi bật lên âm thanh vang dội lên thêm) cho một người nào đó và giúp cho họ thoát âm thanh nó ra và như là một kết quả (consequently) học được thêm rất là nhiều về cái người đó cùng một lúc đó.
LH: Nghe nó có vẻ như anh đang phải chịu đựng qua trải qua rất là nhiều hiện giờ, hiện giờ, nghe nó có vẻ như anh đang có một khoảng thời gian khó khăn với điều này, nghe nó có vẻ như.
CV: Yeah, chính xác là như vậy. Đó là hoàn toàn chính xác. Và rồi anh bắt đầu trở thành một tấm phản âm tuyệt vời cho mọi người.
LH: Vậy thì điều gì xảy ra với lại cái người đó nếu mà bạn phản hồi lại theo một trong số 3-4 cách, nghe nó có vẻ như, nó cảm giác như, trông có vẻ như, vậy thì cái người kia cảm giác như thế nào ở trên về phía kia phía họ khi mà anh đang cho thấy cái kiểu dạng của sự lòng quan tâm từ bi (compassion) hay là sự đồng cảm (empathy).
CV: Họ cảm thấy sự kết nối với. Họ thấy rất là được kết nối với, họ thấy như là mình được nhìn thấy, bạn biết đó, họ cảm giác như là họ là một con người thực sự được nhìn thấy nhìn nhận này ở trên hành tinh này và đột nhiên là không chỉ là một phần của một bầy đàn đang chờ được thức tỉnh (the thundering herd) mà không có ai đang có sự chú ý đến một ai kia khác họ cảm thấy ít nhất là như vậy. Umm. Hồi tuần trước, chúng tôi có một buổi huấn luyện với lại một số người kinh doanh rất là khó cứng cỏi (tough business people) và một trong những vị trong bài tập luyện này nói kiểu như tôi thấy bản thân tôi nói về những thứ mà khi tôi mới 7 tuổi. (LH: Wow) Anh ấy nói tôi có thể nói điều này với anh nè, tôi cảm thấy như là mình được chuyển hóa vậy đó (transformed) hiện giờ. Và rồi vậy nên chúng tôi dừng nhóm đó lại vào thời điểm đó (lúc đó) và chúng tôi nói ok bây giờ dựa trên việc anh Larry nói về kiểu dạng của sự thay đổi đó, thì anh ta là thuộc kiểu dạng người như thế nào để mà chúng ta làm ăn chung với ảnh (LH: Um) Anh ấy là một anh chàng khá là đứng đắn khá là được (decent guy) (LH: Yeah) và giờ bạn đã có một cái nhìn vào trong anh ấy như là hơn là như là một con người toàn diện tổng thể hơn điều đó có nghĩa là nếu mà anh ấy làm một cái điều gì đó mà anh cảm nhận là một bước đi tiêu cực thì rằng anh ấy làm điều đó là chỉ là vô tình thôi hoặc là bạn đã đọc vị sai (hiểu lầm, nhìn lầm misinterpreted it) điều ấy, điều đó có nghĩa là nó là ổn để mà quay trở lại anh ấy thay vì bạn biết đó để cái ngọn lửa tức giận nổi bùng lên xây dựng lên ở trong bạn bởi vì bạn đã đọc vị hiểu sai một điều gì đó hoặc là anh ấy đã làm việc đó chỉ là vô tình thôi. Anh ta là một anh chàng đàng hoàng đứng đắn, nếu mà anh ấy slided (chưa nghe được) bạn, thì là rằng anh ấy chỉ vô tình làm vậy thôi (LH: Vâng, đúng vậy) và bạn có thể gặp lại anh ta và nói là này tôi phải nói với anh cho anh biết là tôi có một vấn đề về việc này nè. Và rồi anh ấy có lẽ sẽ là mở lòng ra bởi vì chỉ dựa trên bài tập thực tế 3 phút này bạn đã tìm hiểu ra (LH: Bạn đã mở lòng ra lúc đó và rồi bạn có thể là) Yeah đúng vậy, anh ta là một con người đứng đắn đàng hoàng. Và bất kỳ tất cả con người nào sẽ làm tổn thương bạn theo chủ yếu là vậy (principally) và không cố ý là vậy (inadvertently). Vậy rồi bạn gặp lại họ và tìm hiểu ra điều gì ở đằng sau đó và làm cho họ có sự nhận thức được bởi vì họ sẽ muốn biết đó. (LH: Tất cả mỗi con người đều sẽ làm tổn thương ta à? :) ) Tất cả mọi người theo một cách này hay cách khác sẽ làm một việc gì đó hoàn toàn là do vô ý hay là cố ý mà sẽ làm tổn thương cảm xúc của bạn và chúng ta sẽ xem giải thích điều đó như là tiêu cực đa số trong mọi lúc (LH: Yeah). Trong khi đó nó có lẽ là hoàn toàn là một sự vô ý, và có một khả năng cao là họ không có biết hay bất kỳ ý tưởng nào mà họ đã làm tổn thương tình cảm của bạn (LH: Phải) Và nhiệm vụ của bạn là phải biết ra phân loại được ra cái nào là vô ý cái nào là cố tình. Họ có cố ý làm việc đó không, họ có biết là họ làm việc đó không. Có những con số là họ vô tình làm điều đó và có những con số khác là có một khả năng cao là họ không biết là họ đã làm điều đó (LH: Đúng vậy). Tôi đến một Landmark Forum (diễn đàn Landmark) một vài năm về trước (LH: Yeah) nói về cách mà làm hòa bù đắp với người khác, nói chuyện với những người mà đã làm tổn thương bạn và một trong những quý cô trẻ tuổi (LH: Anh có làm cả chương trình không?) Yeah có. Và một trong những quý cô trẻ tuổi trong chương trình đó, kiểu như, bạn biết đó khi mà tôi lúc 7 tuổi một đứa con gái mà là chị họ của tôi bạn biết đó họ ăn hiếp đáp tôi (bullied me). Bạn biết đó, người đó nói một cái điều gì đó mà gây làm tổn thương cho tôi và bạn biết đó chuyện đó nó đã trôi qua 30 năm rồi mà tôi vẫn còn chưa nguôi ngoai buông bỏ được (LH: Wow) vậy nên chúng tôi nói về điều đó, chúng tôi nói về điều đó và cô ấy nói cô ấy đến gặp và cô ấy quyết định đến gặp cái người đó và chỉ là để tha thứ và để mà tha thứ là như là để buông xả nó ra, và không tha thứ là giống như là tự uống thuốc độc (taking po.... không nghe được) và rồi rằng hy vọng là cái người kia chết đi, bạn đã nghe qua điều đó rồi (LH: Yeah đúng rồi) Vậy nên cô ấy đến gặp cái người con gái đó, và cô ấy nói tôi muốn bạn biết là tôi, và cái cô gái kia thậm chí còn không nhớ, cô ấy không có ký ức gì với, cô ấy chỉ là một đứa trẻ ngu ngốc ở thời điểm lúc đó, con nít mà bạn biết đó (LH: Lúc đó họ mới 7 tuổi phải không nào) yeah, chúng chỉ bông đùa qua lại mà thôi. (LH: ... bao lâu cô ấy giữ lại cho đến lâu đến như thế à) 30 năm và cô gái kia thậm chí còn không biết nữa là. Vậy nên theo bản chất chúng ta bông đùa qua với một ai đó và chúng ta vô tình nói một điều gì đó mà gây vết thương ra cho họ nếu mà họ không cảm thấy là họ có thể nói ra được với ta thì họ sẽ mang nó vào theo gánh nặng trong lòng họ cho tới 30 năm (LH: Yeah) nếu mà tôi làm tổn thương ai đó thì tôi muốn biết (LH: Yeah) bạn biết đó bởi vì tôi sẽ kiểu như ôi tôi là một thằng ngốc (LH: Yeah) Tôi không có hề biết là tôi đã làm như vậy đối với bạn (LH: Yeah) tôi không hề có một ý tưởng nào cả (không hề biết gì cả).
LH: Có một cái gì đó ở trong sự tập huấn về trí thông minh cảm xúc ở Landmark mà đã thêm vào thêm vào trong chương trình giảng dạy của anh về đàm phán hay không mà anh đã không biết hay là đã dùng qua lúc trước?
CV: Chà, bởi vì tất cả chúng đều được kết nối qua lại với nhau (interwoven) cái điều mà lớn nhất nổi bật nổi trội lên với tôi là cái điều mà hiện diện ra với tôi là một người nào đó làm tổn thương một người nào đó thậm chí mà họ không biết tới điều đó. Giống như là trong lớp Masterclass (https://www.masterclass.com/) họ đã làm hoàn thành một công việc thật là tuyệt vời những người trong đội ngũ Masterclass là thật là tuyệt vời (LH: Yeah) vậy nên chúng tôi đang lang thang đi đến điểm cuối của cả quá trình đó (wandering to the very tail end of it) và họ giúp cho tôi nói về cái anh chàng này mà đã từng ăn hiếp tôi khi mà tôi còn là một đứa nhỏ (LH: Anh à, anh nói về điều đó à) Yeah yeah và tôi là theo đúng nghĩa chưa từng bao giờ mà nói với ai hết cả về điều này (LH: Wow) và vậy nên bạn biết đó và điều đó xảy ra khi mà tôi chỉ mới là một đứa con nít thôi. (LH: Yeah) tôi là theo đúng nghĩa chưa từng bao giờ nói với ai về điều đó luôn (LH: Thậm chí là chưa từng nói bao giờ với Landmark hay là bất cứ gì khác) không một cái gì cả, và họ đã lôi được điều đó ra khỏi tôi trong một lúc quay lớp Masterclass, họ đã túm được tôi lúc không phòng bị lúc đó và bạn biết đó và đến ngày hôm nay đó là một trong những lý do tại sao mà tôi lại ghét những kẻ chuyên đi ăn hiếp người khác bạn biết đó tôi muốn trở thành một Điệp Viên FBI (FBI Agent) bởi vì bạn biết đó chúng tôi muốn đi theo truy lùng và túm cổ những kẻ xấu và những kẻ xấu là những bọn chuyên đi ăn hiếp người khác và không có gì mà tôi cảm thấy yêu thích hơn là túm cổ được một tên bully (kẻ ăn hiếp) mà đang làm người khác trở thành nạn nhân của hắn (victimizing somebody else). Và tôi nghĩ là điều đó đã được cô đọng (instilled) vào trong tôi trong thông qua việc những gì đã diễn ra khi mà tôi còn là một đứa trẻ. Nhưng mà rồi tôi bắt đầu so sánh điều này với lại cái sự tương tác mà tôi nghe được ở Landmark là một người nào đó ăn hiếp một người nào khác và họ thậm chí còn không biết được điều đó (LH: Umm) và giờ tôi bắt đầu suy nghĩ về việc bao nhiêu người mà tôi đã từng làm tổn thương mà thậm chí là tôi còn không biết đến. (LH: Đúng vậy) và họ sẽ đến gặp tôi hôm nay và nói là, anh biết đó, tôi đã mang trong lòng gánh nặng này trong suốt cả 40 năm nay (LH: Phewww) và tôi ắt hẳn là phải làm điều đó qua với một ai đó một người nào đó (LH: Đúng vậy, tôi biết là tôi có cũng đã từng) Yeah vậy nên anh biết đó, cái việc tha thứ này là một con đường hai chiều và ngoài ra cũng là, người nào mà tôi cần quay lại gặp mà tôi có thể nghĩ về mà tôi có thể nói là, vì rằng tôi biết là theo một cách không hề cố ý tôi là một tên ngốc hết cỡ (LH: Haha), tôi có từng, tôi đã làm gì, tôi chắc rằng tôi đã làm một điều gì đó, tôi ắt hẳn đã làm một điều gì đó và rồi nó là một sự tiến thoái lưỡng nan rất là thú vị (an interesting dilemma), nó cũng là kiểu là một phần của việc trở thành trở nên là một con người tốt hơn cái mà tôi biết là cái mà anh cống hiến tận tụy về (what you're dedicated to).
LH: Nó gần giống như nó có vẻ như là nó rất là khó đặc biệt là khi mà bạn là một hình tượng của công chúng (public figure) mà có một lượng khán thính giả nghe và theo dõi rằng bạn sẽ nói một cái gì đó hay là làm một cái điều gì đó mà sẽ làm người khác bực bội (offend) hay là tổn thương (hurt) một ai đó (CV: Đúng vậy) ở tất cả mọi lúc. Nó kiểu như giống như là bạn sẽ luôn luôn là làm phật ý một ai đó nếu mà bạn có một giọng nói (tiếng nói) riêng của bạn, nếu mà bạn đang chia sẻ một cái gì đó, quan điểm của anh (CV: Đúng vậy) quan điểm của anh sẽ đến chạm đến quan điểm của một phần khán giả nào đó nhưng mà không phải là quan điểm của phần còn lại trên thế giới vậy nên điều đó có giống như chúng ta luôn luôn làm tổn thương một ai đó phải không nào. (CV: Yeah) Ở một mức độ nào đó bạn là kiểu như làm nhục (chạm tự ái offending), làm tổn thương hay làm bực bội (frustrating) và ...
CV: Và sự tổn thương của họ là sẽ là mang tính phòng bị theo sự phản ứng lại (defensive in reaction) hay là họ hiểu lầm sai ý hay là bạn chạm vào một cái nút nào đó với họ (LH: Yeah) mà bạn thậm chí là không có thể là bạn không chạm vào cái nút đó mà bạn đến gần với cái nút mà đã từng tổn thương lúc trước đó rồi (LH: Đến gần) và bạn biết đó một cách thú vị thay đây là điều mà chúng tôi thấy điều này rất là nhiều với lại những người thuộc bộ phận thu mua (procurement people) mà đến tham gia buổi tập huấn huấn luyện của chúng tôi. Tôi rất là cẩn thận để mà nói hãy xem nào xem nào tôi biết là các bạn rất là sợ việc mua bán và đây là về cách làm sao để xử lý một cách thật là thành công với lại việc thu mua (bộ phận chọn mua sản phẩm hay nguyên liệu trong công ty procurement) và chúng tôi có một người ở trong buổi tập huấn nói ra rằng, tôi làm việc trong bộ phận thu mua và anh lại chỉ trích và anh thấy là những người làm trong bộ phận thu mua là xấu. Không phải, như là một sự thật là, đó không phải là cái điều mà tôi nói nhưng mà tôi đã đến quá là gần với lại cái nút nóng giận của bạn mà rồi nó cũng bấm làm nhấn cái nút đó luôn dù sao đi nữa (LH: Yeah) và tôi dành một khoảng thời gian với người phụ nữ này và cô ấy là lo sợ là đó là điều mà ý tôi là nhưng mà không biết cách làm sao để mà tiếp cận tôi hỏi rõ ý (LH: Yeah) Và khi mà điều đó hiện lên diễn lên theo sau đó, không như là một sự thật là việc thu mua là một trong những công việc khó khăn nhất ở trên hành tinh này các bạn là cả, các bạn dành cả nhiều ngày hoặc là làm tổn thương những chú mèo con (đi đòi nợ) hay là bi rượt đuổi bởi những dân làng cầm chĩa hai chân cán dài (bị rượt đòi nợ pitchfork) phải không nào (LH: Phải rồi) bạn biết đó bạn là một trong hai khía cạnh đó (LH: Yeah) và rồi bà ấy kiểu như yeah yeah nó rất là khó đó nha và tôi rằng chỉ sợ là đó là cái điều mà anh hàm ý là như vậy. Và rồi đó chính là cái vùng amygdala (vùng hạnh nhân) mà chúng ta đang nói về nhắc đến lúc trước mà là 75% tiêu cực (LH: Yeah) và chúng ta đều được trang bị vùng đó và khi mà một ai đó thậm chí đến gần đến với một lời chỉ trích thì rằng chúng ta sợ rằng đó chính là cái điều mà ý của họ là và rồi họ bị tổn thương.
LH: Anh tiếp nhận những lời chỉ trích như thế nào?
CV: Không tốt cho lắm. Hahahaha.
LH: Hahaha. Và tôi cũng thật sự chưa từng bao giờ giỏi với việc đó cho đến khi, tôi sẽ không nói như kiểu là tôi đã làm thuần thục nó, nhưng mà tôi nghĩ là tôi cũng đã làm tốt hơn một xíu trong suốt 6 năm vừa rồi tôi đã thực sự bắt đầu nói là ok hãy để cho tôi không phản xạ lại với lại lời chỉ trích này (criticism) kiểu như là họ có thể là có những ý định tốt (good intention) họ đang cố gắng nói với tôi và có thể là có một vài sự thật nói đúng ở trong đó vậy nên hãy để cho tôi bắt đầu lắng nghe những phản hồi từ những lời chỉ trích và nói là ok làm sao để mà tôi có thể trở nên tốt hơn, thực sự có một chút sự thật nào ở trong đó mà có liên quan (resonate) hay là họ đang nói ra điều đó từ một tâm thế của sự giận dữ của cái việc riêng của họ.
CV: Những sự chỉ trích lời chỉ trích là đa số là được dấy lên từ nỗi sợ. (LH: Bởi cái người mà đang chỉ trích) Yeah đúng là như vậy. Và umm. Bạn chỉ trích ở một điểm trong thực tế sự thật là bạn đã bị tổn thương, bạn đã bị thất vọng, bạn đã bị bực tức lên (frustrated) (LH: Yeah) Bạn biết đó có rất là nhiều thứ, không bao giờ nhận lời khuyên từ một người mà bạn không bao giờ muốn đổi chỗ hoán đổi vị trí với, lời chỉ trích là một dạng của lời khuyên nhưng mà bạn sợ làm sao để mà nói cho người ta cách làm sao để làm thực hiện việc này việc kia, vậy nên cứ chỉ chỉ trích cái mà họ làm (LH: Umm hmm) Một số người và rồi nên nó trở thành một sự như cơn nghiện cho một số người, sự chỉ trích là không phải là một hành vi tuyệt vời, tôi biết là anh đã từng nghe qua câu nói, sẽ không bao giờ có ai làm tốt hơn cách mà bạn chỉ trích bạn, (LH: Đúng vậy) họ sẽ chỉ bảo dạy cho bạn (they'll mentor you) (LH: Phải rồi) Vậy nên đầu tiên là làm sao để mà tôi tiếp nhận lời những sự chỉ trích, tôi phải lùi về một bước và hiểu được rằng liệu rằng một người nào đó mà hướng đến tôi như vậy với chỉ là một lời chỉ trích thậm chí là nếu họ hỏi sự đồng ý chấp thuận xin phép để chỉ trích, họ có những sự chật vật mà thậm chí còn tệ hơn những cái của tôi (ND: Cũng như thiền sư Thích Nhất Hạnh nói, nạn nhân đầu tiên của sự giận dữ của có thể là những lời chỉ trích nói giận ra chính là bản thân họ. Và vì thế, họ cần sự giúp đỡ chứ không phải trừng phạt). (LH: Và họ hỏi anh để mà đưa cho anh những lời phê bình chỉ trích?) bạn biết đó họ là một vết thương hở ở thời điểm đó (LH: Yeah yeah) vậy nên tôi sẽ không, tôi sẽ nói là yeah chắc chắn rồi bạn cứ hãy nói đi (LH: Phải rồi) tôi sẽ, và họ đã cho tôi thấy nói cho tôi biết rằng họ có lẽ là xuất phát điểm đến từ một điểm khó khăn (LH: Hiểu ý anh rồi). Vậy nên cái mà tôi sẽ cố gắng làm là thật là nhẹ nhàng với họ (take it easy on them) và hiểu được là họ đang đến xuất phát từ đâu (understand where they're coming from). Một cái blog, tôi là một fan bự của Eric Barker tác giả viết một cái blog tuyệt vời, Chó Sủa Nhầm Cây (barking up the wrong tree) phải không nào (LH: Yeah nó thật là tuyệt vời) Eric đã nói với tôi một lần là cho mỗi người mà ghét bạn thì sẽ có 10 người ở cạnh bạn ủng hộ bạn. Vậy nên khi mà một người chỉ trích đến với tôi, tôi nhìn nhận xem điều đó giống như là rằng có 10 người, và anh đang ám chỉ điểm cho tôi rằng tôi đang thành công với 9 người còn lại và rằng tôi sẽ không vùi dập (chiến vùi với họ get down on) người này bởi vì nó rất là dễ để mà lên và vùi dập họ xuống bởi vì thật đáng tiếc thay họ đang đến xuất phát từ một chỗ tiêu cực.
LH: Yeah hiểu ý anh rồi, điều đó thật là tốt để biết được. Đâu là một bài tập diễn vai (role-playing exercise) mà bất cứ ai cũng có thể làm với lại một người bạn của họ umm mà sẽ giúp làm cho họ trở thành một người đàm phán tốt hơn?
CV: Hãy cố gắng để làm cho bất cứ ai mà bạn đang nói chuyện với để nói hai từ đầy phép màu, That's Right, đúng rồi. Điều đó có nghĩa là bạn phải tóm tắt lại họ đang đến tiếp cận với ta từ xuất phát điểm nào. Nếu mà anh (LH: Hmm) trong bất cứ sự tương tác nào, nếu mà anh có một điểm mà anh muốn nói thể hiện ra (a point you wanna make) (LH: Yeah) trước khi mà anh thể hiện điểm đó, cái kích hoạt của anh là, anh không được phép đưa ra ý của anh đã (khoan cái đã).
LH: Vậy nên hãy cho tôi một ví dụ thử xem nào.
CV: Um
LH: Vậy nên bạn muốn cái người bạn mà bạn đang chơi trò diễn vai với nói là Đúng rồi, that's right.
CV: Ok vậy thì nên, anh vừa nói với tôi về những người hay chỉ trích (LH: Yeah) anh là một chàng trai có lý lịch dữ dội (high profile guy) anh là về tập trung về việc giúp đỡ những người khác điều đó có nghĩa là anh sẽ bị chỉ trích rất là nhiều
LH: Đúng rồi. (That's right), haha.
CV: Và khi mà anh bị chỉ trích ý tôi là bạn biết đó tôi sẽ không nói là bạn là đồng cảm (empathic) hay là bạn, tôi sẽ nói là bạn có lẽ là nhiều lòng từ bi hơn (more compassionate) hai cái đó là hai việc hoàn toàn khác nhau (LH: Umm) Empathy lòng sự đồng cảm là bạn phải có sự đồng cảm để mà trở nên có lòng từ bi nhiều hơn. nhưng mà empathy (sự đồng cảm) không phải là lòng từ bi (compassion), compassion là cái bước tiếp theo, sự đồng cảm là một cái việc đầy sự từ bi để mà làm thực hiện, thực sự hiểu một ai đó nhưng mà nó có thực sự có một cái đường vạch ngang rất là nhỏ khẽ ở đó rằng những thứ riêng biệt và tôi nghĩ là anh có một sự từ bi to lớn cho mọi người vậy nên mà anh biết là khi mà một ai đó chỉ trích anh họ đang tấn công anh (LH: Umm) nhưng mà ngoài ra anh cũng biết là chính họ cũng đã bị tổn thương và họ cũng đang chật vật vậy nên anh muốn biết cách làm sao mà phản hồi lại họ và có thể giúp cho họ trở thành trở nên tốt hơn như là một kết quả của sự tương tác trao đổi đó thay vì trả đũa lại và làm cho anh ta cảm thấy tồi tệ hơn. Và anh đang chật vật với điều đó bởi vì anh đang ở trong sự tấn công và anh đang cố gắng cố gắng không bắn lửa ngược lại họ.
LH: Đúng rồi, that's right, điều đó là rất đúng là quá đúng luôn rồi đó. Hahaha. Vậy nên bạn muốn có một cuộc nói chuyện với một ai đó
CV: Nếu mà anh có thể tóm tắt lại quan điểm của họ đầu tiên.
LH: À.
CV: Hãy tóm tắt lại, tóm tắt lại cái mà người kia đang chật vật về.
LH: Trong bất kỳ tình huống nào của làm vụ (any type of deal making).
CV: Trong bất cứ dạng vụ nào.
LH: Thương vụ làm ăn, mối quan hệ, mua cà phê, nâng cấp lên bất kể đó là gì.
CV: Đúng vậy.
LH: Hiểu anh rồi.
CV: Yeah, và rồi sau lúc đó thì anh có thể nói ra cái điểm của anh.
LH: Thú vị thật. Thực hiện nói ra điểm của anh hay là thực hiện ra lời đề nghị yêu cầu của anh hay là.
CV: Yeah bất cứ thứ gì.
LH: Nếu mà bạn đang có một sự nâng cấp ở một sân bay, uh bạn biết đó, trên một chiếc máy bay hay là trong một khách sạn (CV: Đúng vậy) hay là cố gắng có được một cái bữa ăn cỡ siêu bự miễn phí (CV: Đúng vậy). Bạn đang cố gắng có một kiểu dạng nào đó của sự nâng cấp lên mà không cần tốn phí, phải không nào. Bạn sẽ làm cái thứ giống như vậy, bạn có thể nói là, tôi biết là bạn đang phải trải qua nó có vẻ như nó đã là một ngày rất là dài cho bạn.
CV: Và bạn có thể nhìn vào họ khi mà nó sẽ là một ngày dài và và ngay vào trực tiếp vấn đề luôn, bạn nói với họ "Đã là một ngày dài phải không?" (Long day) (LH: Vâng phải rồi). Và rồi, ngay đến khi mà bạn đã sẵn sàng để nói ra thể hiện ra cái yêu cầu (đòi hỏi) của bạn (your ask), thì rằng có cái gì ở trong sự phản hồi lại theo bản năng (instinctive response), sự phản ứng lại như cái giựt đầu gối vô điều kiện (knee-jerk reaction) thì nó sẽ là gì.
LH: Khi mà tôi thực hiện một sự đòi hỏi à?
CV: Một khi mà anh thực hiện cái sự yêu cầu của anh (LH: À) thì cái phản ứng của họ, nếu mà một ai đó đang cố gắng có một cái gì đó miễn phí (LH: Yeah) thì phản ứng thông thường như cái giật đầu gối phản xạ vô điều kiện của họ là gì?
LH: Và giờ cái người này đang cố gắng lấy có được một cái gì đó miễn phí từ tôi.
CV: Đúng vậy.
LH: Yeah. Và mọi người làm điều này việc này (CV: Bạn nói đúng rồi đó) hay là mọi người đang làm việc này. (CV: Đúng vậy).
CV: Và rồi bạn đi đến họ và rồi bạn kiểu như, ê này anh bạn, tôi biết là tôi sẽ trông có vẻ như là một tên ngốc mà đang cố gắng đang lấy được một cái món gì đó miễn phí (LH: Ummm) một người nào đó đối xử với bạn như là bạn là kẻ đầy tớ của họ (like their servant), một người mà không quan tâm đến bạn và có thể quan tâm ít hơn liệu rằng bạn có sống với điều đó hay không mà cái kiểu người chỉ quan tâm là bạn sống đủ lâu để mà làm cho tôi một ly cà phê. Bởi vì điều đó là cái gì mà cái anh chàng kia là đang nghĩ về. Cách làm sao mà bạn có thể nói ra được hoạt hóa thành lời những cái gì mà cái mà họ đang nghĩ đặc biệt là những cái tiêu cực về bạn, khi mà bạn nói ra điều đó thì họ sẽ kiểu như (ngẫn ngờ) không không không không không không không (LH: Haha) nhưng mà cái mà bạn vừa làm là bạn vừa thức tỉnh họ lên bạn biết đó bạn búng họ ra (snapped them out) khỏi cái vòng luẩn quẩn tiêu cực mà đang ở trong đầu của họ bởi vì cái người khách trước kia đến và nói là ble ble ble ble ble và tôi muốn có ly nước uống của tôi ngay bây giờ và tôi rất là ghét chờ đợi lâu lắc xếp hàng ở Starbucks.
LH: Anh có làm điều này mọi lúc không, cả ngày luôn à, anh có luôn luôn liên tục trong cái trò chơi của việc thương lượng thương thuyết với lại mọi người?
CV: Nó là nó là anh biết là rằng tôi đã đánh răng của tôi chỉ là bởi vì tôi đã đánh rằng ngày hôm qua. Bạn biết đó, tôi thực sự là tôi phải giữ vững mài sắc bén những kỹ năng của tôi bởi vì nó hoặc là giữ nguyên, bị mài mòn lục nghề tụt dốc hay là cố gắng làm tốt hơn. Tôi muốn giữ cho những kỹ năng của tôi vững ở trên, cái con người nhiệm vụ (như lính đánh thuê mercenary) trong tôi làm điều đó bởi vì tôi phải giữ cho các kỹ năng của tôi vững ở trên, còn con người truyền giáo ở trong tôi (missionary) làm điều đó bởi vì tôi thực sự là quan tâm đến con người.
--
Từ video với ảo thuật gia Oz Pearlman: Cách để thuyết phục bất cứ ai
Lewis Howes: Khi mà tôi nói về một phương diện khác là kiểu như là các bạn suy nghĩ khác hơn so với nhiều người suy nghĩ.
Oz Pearlman: Chà chúng tôi kiến tạo đảo ngược (reverse engineer) (LH: Đúng vậy) vậy nên công việc của tôi dưới vai trò là một người kỹ sư tôi chỉ mém có thể vặn được một cái bóng đèn (LH: Yeah) vợ tôi hay trêu chọc tôi về điều đó, nhưng mà cái cách mà tôi suy nghĩ, cái cách mà tôi phân mổ những thường lệ hằng ngày (my routines) những gì mà tôi thường làm hằng ngày là đầu tiên, tôi nghĩ về cái hiệu ứng (effect) vậy nên, tôi muốn bạn nghĩ là điều gì đã xảy ra (LH: Umm) phải không nào. Và đây là một cái điều mà sẽ là rất là ngầu tốt thú vị đối với tôi, nó sẽ thật là thú vị với tôi nếu mà tôi có thể nói với bạn hãy nghĩ về bất kỳ một ai đó nhưng mà tôi đang có ảnh hưởng làm ảnh hưởng nơi chiều hướng mà bạn sẽ đi tiếp tục với lại cái người đó trước khi mà anh thậm chí có thể biết được nó, và giờ tôi sẽ nói với anh tên của người đó (LH: Hãy đừng chọn là tên của một vận động viên, nó quá là rõ ràng rồi). Chính xác rồi đó (LH: Hãy thu hẹp nó lại) Tâm lý học vỡ lòng 101. Nó là một cách y chang mà một người bán hàng (a salesperson). Nếu mà họ có bao giờ rất là thúc ép, như là cái người bán xe cũ đã qua sử dụng, hay hãy lấy chiếc xe này mua chiếc xe này nè, thì sự đề phòng của bạn sẽ dựng lên (LH: Yeah) và khi mà bạn vào một nơi và họ kiểu như nói với bạn một chút là bạn biết không, cái chiếc này có lẽ là không có phù hợp với bạn đâu và tôi nghĩ là vụ làm ăn mua bán này của bạn sẽ là tốt hơn ở một nơi nào khác, thì bạn bắt đầu có hứng thú rồi đó nha, cái anh chàng này không muốn lấy tiền của tôi, ý bạn là sao. Đó là cách mà bạn câu người ta vào và có rất là nhiều khía cạnh khác (LH: Yeah yeah) có một thứ điều thú vị, những người pickup artist, anh có bao giờ đọc quyến sách đó chưa (LH: Của Neil Strauss) đúng vậy của Neil Strauss (LH: Anh ấy là một người bạn tốt của tôi) vậy nên rất là nhiều trong số những anh chàng đó khởi đầu là những nhà ảo thuật gia và rất là nhiều trong số những cái mà họ nói về là rất là có thể áp dụng được cho cái mà tôi làm ý tôi là theo đúng nghĩa đó nhưng mà không phải là cho việc đi pick up kiểu như dụ con gái hay là gì đó (LH: Vâng đúng vậy) đó là biết là người ta nghĩ gì trong quá trình quyết định của họ, làm sao những chuyển biến xã hội hoạt động (social dynamics), cách họ suy nghĩ như thế nào khi mà họ đang ở một mình hay là đang ở trong một nhóm. Và bạn biết đó tôi làm việc nghiên cứu về điều đó mọi lúc luôn đó (LH: Ồ thật à) đó là phần lớn của chương trình của tôi là biết được làm sao mà tôi có thể chạm đến truyền cảm (affect) và tạo ra ảnh hưởng đến một ai đó khi mà họ ở cùng với những người khác, khi một người nào đó đang ở cùng với những người bạn ngang nhau (peers), đồng nghiệp của họ hay là họ đang ở với sếp của họ. Tất cả những thứ điều đó đều có đóng góp đóng vai trò vào khi mà tôi thực hiện một buổi diễn. (LH: Thật à) Ồ de, vai trò to lớn luôn.
LH: Khi mà anh thấy một ai đó, khi mà anh đi vào một căn phòng hay là một nhà hàng và anh suy nghĩ kiểu như khi mà anh thấy một ai đó, anh có nghĩ là cái trò ảo thuật sẽ là gì hay là ý tôi là cái thứ mà tôi muốn làm (không phải là cái trò mẹo trick) nhưng mà anh biết đó cái...
OP: Jason Bourne, anh biết phim đó không, (LH: Chắc chắn rồi), tập phim đầu tiên một trong những cảnh yêu thích của tôi là khi mà họ mang anh ta vào trong một nhà hàng và anh ta nói cho bạn mọi thứ (LH: Cái này cái kia) phải không nào và boom tôi biết gã kia đang mặc gì, tôi biết cái biển số kia là gì, tôi biết cái đó, và cái đó không có một chút sự nhảm nhí nào (no BS) là chính xác là cái mà tôi đã luyện tập cho não của tôi làm. (LH: Trong từng mỗi căn phòng) Nếu mà tôi đi vào trong đa số các căn phòng như là tôi có một show tối hôm qua có 85 người ở San Antonio Texas tôi biết được tên gọi của từng người một ở trong căn phòng đó tên (first name) của từng người ở trong đó.
LH: Làm cách nào vậy?
OP: Đó là sự luyện tập về trí nhớ, tôi đã luyện tập trí nhớ của tôi.
LH: Vậy là bạn gặp gỡ tất cả mỗi một người trong đó.
OP: Và chà trong buổi cocktail, tôi đi vòng quanh và nói xin chào (LH: Bạn gặp tất cả mọi người) thậm chí là nếu mà tôi không gặp gỡ họ thì họ vẫn có những cái nhãn tên (LH: Wow) và tôi sẽ biết được tất cả mọi thứ về họ, tôi biết là ai làm việc cho công ty chủ, tôi biết là ai không làm (LH: Wow), tôi biết là ai là sếp của ai và tôi thâu nhận được những chuyển biến chuyển động dấu hiệu xã hội lên cho điều đó (LH: Wow) bạn biết đó anh chàng này có một chiếc nhẫn cưới và nó khá là trầy xước (scuffed) tôi biết là anh chàng này có lẽ là đã kết hôn được 15-20 năm rồi. Tất cả những thứ như vậy là những lương thực chuẩn bị như rơm khô (fodder) cho chương trình show (LH: Chắc chắn rồi. Những thứ thêm thắt kiểu như wow anh chàng này thật cừ khôi) đó là cái chương trình đó (LH: Yeah) vậy nên khi mà bạn nghe về đọc vị lạnh (cold reading) và những thứ mà rất là nhiều những người đọc được tâm trí (psychics) hay là một người có thuật đọc tâm (liên kết tâm linh, medium) làm thực hiện, tôi không ở đây để nói với bạn là cái gì là thật và cái gì là không thật, tôi chỉ biết là rất là nhiều cái trong những cái điều mà tôi thấy được rất là nhiều những người trong thuật đọc tâm làm, tôi có thể làm giống y chang như vậy và tôi có thể làm như vậy (LH: Đúng vậy) mà không có cần bất cứ năng lực siêu nhiên nào cả (no supernatural abilities) tôi có thể làm điều đó dựa trên hiện tại ngay bây giờ 5 giác quan của tôi (LH: Yeah) và cái mà tôi có thể làm (LH: Chỉ việc cần hỏi một số câu hỏi và nhận thức được) những câu hỏi dẫn dắt và ở đâu là những động lực của con người đang ở đó, tôi biết rằng họ muốn nghe một số thứ nhất định vậy nên tôi sẽ mang dẫn dắt họ vào trong hướng đó. Nó kiểu giống như là nếu mà tôi biết một thứ một điều về anh, Lewis, giả sử rằng tôi biết được một thứ về anh, giả sử rằng hãy nói rằng tôi biết chính xác là anh sẽ suy nghĩ về em của anh người mà là tay chơi violin điệu jazz được biết trên khắp thế giới, số một trên thế giới, cái mà tôi có thể làm là nhắc đến những đứa em anh chị em của tôi và đi vào điều đó và rồi có một khía cạnh khi mà tôi hỏi một người nào đó khác ở trong đây để nghĩ về những người anh chị em của họ, và rồi tôi chờ đợi trong cái khoảnh khắc đó và tôi kiểu như là đặt cái cần câu vào và tôi biết rằng như là tôi vừa nói đó mà anh sẽ hướng về đâu, và rồi còn em tôi thì làm nghề gì nào, và tôi đã biết thông tin đó rồi. Tất cả những gì mà tôi làm là được thao luyện (chế tác, nhào nặn, dựng lên craft) vào tùy tình huống cụ thể (craft to scenario) (LH: Phải) mà sẽ đưa vào chuyển động việc bạn hỏi tôi câu hỏi mà tôi đã biết câu trả lời về rồi.
LH: Umm... vậy là tất cả những gì anh làm là dựng lên tình huống hoàn cảnh cho những cái mà anh đã biết rồi.
OP: Không phải lúc nào cũng vậy nhưng mà. Tôi cố gắng làm một số cái khác nhau vậy nên tôi có, nó sẽ là nếu mà tôi làm điều đó nhiều hơn một lần thì anh sẽ ngay lập tức bắt kịp nó thôi (LH: Đúng rồi) vậy nên cái mà tôi làm là tôi pha trộn những phương thức phương pháp khác nhau. Trong chương trình của tôi, tôi chỉ cho bạn làm sao tôi làm một thứ gì đó một chút ít và rồi tôi làm cái thứ y chang như vậy theo một cách hoàn toàn khác biệt (khác nhau) và bạn nói What the F, cái quái gì vậy (LH: Hahaha) vậy nên đó là điểm thú vị của nó. Nếu mà tôi làm một chương trình và mà bạn chẳng hiểu cái gì hết cả, bạn sẽ trở nên rất là chán bạn sẽ cảm thấy bực tức (exasperated), bực bồi tôi (annoyed with me) nó kiểu như là trong suốt cả chương trình tôi rắc ra vụn bánh mì tôi chỉ cho bạn những thứ điều nhỏ nhỏ (LH: Thật à) những điều rút ra nho nhỏ và đó là vì sao bạn cảm thấy vui có được niềm vui.
LH: Vậy nên anh đang chỉ dạy cho người ta cái điều mà anh đang làm và trong khi là anh đang làm thực hiện nó.
OP: Chính xác rồi, hoàn toàn là như vậy (LH: Yeah) như là kiểu những thành phần yếu tố ở trong đó. (LH: Anh không giống như kiểu như cố che giấu phần phép thuật ở trong đó). Không tôi sẽ chỉ cho mọi người cách để phát hiện ra những lời nói dối trong suốt chương trình (LH: Wow) vậy nên tôi sẽ làm những thứ như là ngôn ngữ, đọc vị, tôi không đang chỉ dạy cho bạn trở thành một người đọc tâm trí, nhưng mà tôi đang cho ra đi một chút xíu của ngón nghề này khi mà tôi đang làm bởi vì đó là cái mà sẽ cuốn hút câu bạn vào. Bạn sẽ kiểu như Wow. Vậy nên khi mà nó đi vào nhiều hơn thì mỗi giai đoạn sẽ có một chút sự ấn tượng nhiều hơn và rồi bạn làm một cái gì đó thậm chí còn điên rồ hơn, bạn kiểu như nếu mà anh ta làm điều đó thì làm sao mà anh ta làm được cái kia. Nó chỉ làm cho điều đó rất là vui lên nhiều hơn, bạn phải xây dựng lên.
LH: Chắc chắn, chắc chắn rồi. Vậy thì thuật đọc tâm trí (mentalism) có liên quan nhiều hơn đến trí thông minh cảm xúc hay là nhiều hơn về quan sát hành vi của người khác.
OP: Vậy nên nó phải là có liên quan đến cả hai, theo cùng một cách của một người thôi miên (a hypnotist) nếu mà bạn nói với tôi là bạn không muốn bị thôi miên, tôi không muốn bị thôi miên, tôi sẽ không bị thôi miên (LH: Đúng vậy) thì ở đến lúc cuối ngày thì bạn sẽ không bị thôi miên. Điều đó nghe có lý không nào? (LH: Yeah yeah) sức mạnh của một gợi ý (power of suggestion) nhưng mà một người thôi miên, một người rất là giỏi tài năng, có thể làm hòa tan ra (diffuse) sư căng thẳng nền ở bên dưới của người đó (diffuse that person's underlying tension) hay là tại sao họ lại hồi hộp như vậy hay là cái gì mà họ đang sợ về hay là vấn đề là gì. Vậy nên trong đa số các tình huống tôi cố gắng đi vào nguồn cơ gốc rễ của việc, liệu rằng người này có ổn để mà cùng làm với hay là không và khi mà tôi làm một chương trình lớn, thì tôi có thể nhanh chóng tránh xa những người mà tôi không nghĩ là sẽ là một yếu tố vui nhộn (I don't think are going to be fun) (LH: Phải rồi) bởi vì một số người nếu mà giả sử ta nói là tôi đến bạn và bạn vừa có một ngày thật là tồi tệ hay là bạn đang có những tin rất là tệ buồn và tôi không muốn điều đó tôi không bao giờ muốn mang lên chương trình của tôi, sẽ không bao giờ sẽ mang đến cho bạn tin tức không tốt lành, nó là một chương trình vui, nó là chương trình đầy tính tương tác, vậy nên tôi sẽ kiểu như tránh né điều đó ra một chút (LH: Yeah) nhưng mà để trả lời câu hỏi của anh tôi nghĩ là nó là về quan sát con người nhiều hơn là trí thông minh cảm xúc bởi vì có một số người tôi chỉ không thể đọc vị được nhiều, không có cách nào khác được cả. Yeah giống như là tôi có thể thực hiện làm một số thứ với họ nhưng mà chúng tôi sẽ không đi đến được cái mức độ tiếp theo với họ, nó là chỉ là đơn giản như thế đó và không còn một con đường nào khác xung quanh vòng quanh việc đó. Và rồi họ sẽ đến gặp tôi sau chương trình và hỏi là ôi tại sao anh không làm thực hiện gì nhiều trò hơn với tôi và tôi nói xin lỗi tôi không thể, và rồi họ kiểu như ồ (LH: Không thể đọc suy nghĩ của bạn) yeah đúng rồi, chính xác là như vậy đó. Nó hơi mờ (không được rõ cho lắm) hơn là so với những người còn lại.
LH: Vậy nên ai là người hoàn hảo để mà làm việc với, người nào mà anh thấy, kiểu dạng người nào mà anh thấy, vâng đúng rồi, đây sẽ là một người ổn để mà làm việc với.
OP: Nó chạy theo cả một khoảng của những sự tột độ (a gamut of the extreme) vậy nên những người nào mà tin nhiều nhất và có hứng thú nhiều nhất vào trong đó là luôn luôn là những người vui nhất và ngoài ra là những người mà nằm ở phía bên kia mà là những người mang nhiều hoài nghi nhất (most skeptical) (LH: Umm) bởi vì không có gì tốt hơn là những người mà kiểu như (LH: Khoanh tay lại) Đúng vậy khoanh tay lại ngôn ngữ cơ thể kiểu như vậy và tôi tìm kiếm họ ra trong chương trình của tôi và tôi có rất là nhiều mảng miếng vui nhộn hài hước buồn cười mà là theo đúng nghĩa là về tìm kiếm cái người đó mà sẽ nói là không đời nào mà anh biết được điều này và đó là giây phút tuyệt vời nhất bao giờ khi mà bạn làm đúng mảng miếng cái trò ảo thuật đó và đó là khi mà bạn kiểu như có được những phản ứng kiểu như bùng nổ (explosive reactions) trên sân khấu trên TV và những người mà như là cái chương trình David Blaine khi mà bạn chỉ biết trong thời đại ngày nay nơi mà tất cả mọi thứ có thể bị làm giả lên, tất cả mọi thứ có thể được quay ghi hình lại lần nữa, nhưng mà sự chân thật thì sẽ không làm giả được (authenticity can't be faked). Như là một khi mà bạn thấy phản ứng thật sự thật lòng của một ai đó (someone's real reactions) thì bạn biết rằng là đó không phải là những người diễn viên (LH: Yeah) bạn biết là bạn không chỉ làm giả nó lên, nó rất là khó để mà làm giả lên sự ngạc nhiên và cảm giác như rất là kinh ngạc. (LH: Umm) Người ta có thể nhận ra để ý thấy khi mà nó bị chùn xuống (có gì đó sai sai when it's off) (LH: Yeah tất nhiên rồi) bạn biết đó họ có thể.
LH: Có bao giờ có, bạn gọi nó là gì, bạn không gọi nó là chiêu trò mẹo (trick) bạn gọi nó là một tên gọi khác...
OP: Trick routine effect, mẹo chiêu trò, thông lệ thường lệ hay là hiệu ứng bất cứ gì mà bạn muốn gọi nó. Tôi không bận tâm từ chiêu trò mẹo, bởi vì ý tôi là vào lúc cuối ngày thì đúng là tôi đã chơi chiêu trò với bạn (LH: Đúng vậy) nhưng mà mục tiêu của tôi là không phải là cái chiêu trò đó (LH: Phải rồi) nếu mà bạn khám phá ra cách làm sao mà tôi làm những trò ảo thuật đó, đôi khi là nó còn ấn tượng hơn là cả khi mà không biết. (LH: Thật à) Có những thứ cụ thể mà tôi làm hay là khi mà bạn biết và nếu mà thực sự mà bạn khám phá nó ra và có một người đến gặp tôi và nói là anh có thực sự làm điều này không thực hiện điều này không, chính xác là tôi đã như vậy đó, và anh ta kiểu như không đời nào (LH: Haha) nó thật là điên rồ, vậy nên một số trong những thứ đó là có ấn tượng hơn khi mà bạn khám phá ra nó cách làm nó làm sao bởi vì tất cả chúng đều có vẻ thật là gan dạ (ballsy) (LH: Vâng) bạn vừa thực hiện biểu diễn điều đó trước hàng ngàn người và điều đó màn trình diễn đó có thể bị đi lệch hướng đi sai (LH: Đúng vậy) nếu mà nếu mà và tôi nói là đúng là như vậy chính xác đó là sự hối hả đó.
LH: Anh có từng làm thực hiện một buổi biểu diễn lớn nào mà tất cả mọi thứ đều đi sai hướng hết cả không?
OP: Không bao giờ tất cả mọi thứ.
LH: Nhưng mà kiểu như là một màn mẹo lớn mà có lẽ là anh biết mà anh luôn thực hiện làm rất là tốt hoặc là nó luôn luôn ổn và rồi nó giống như một khoảnh khắc to lớn của sự aha, và rồi nó giống như là ồ đó không phải là điều mà tôi đang nghĩ về.
OP: Ôi 100% (LH: Thật à) yeah chắc chắn là có rồi.
LH: Vậy thì anh làm sao trong những trường hợp đó.
OP: Vậy nên nó phụ thuộc vào nơi nào mà tôi đang phải xử lý với nó (LH: Umm) hãy giả sử rằng tôi đang làm một show trên sân khấu như là một sự kiện công ty hay là một ai đó mời tôi đến biểu diễn ở một buổi tiệc tư, thì một cái thứ mà tôi có trong sự xa xỉ là thời gian. Ok chưa nè. Vậy nên đây là cái điều mà tôi ý tôi là qua câu nói đó. Hãy tưởng tượng những đoạn phim được đạo diễn cắt ra ở trong một bộ phim, hãy giả sử rằng bạn được xem qua 3 đoạn kết khác nhau. Bạn thậm chí là không biết là điều đó có thể xảy ra, và bạn kiểu như wow tôi thậm chí còn không biết nữa vậy nên trong một số trường hợp lý do duy nhất mà bạn biết là cái kết cục của nó là gì là nếu mà tôi đóng khung lại cái kết cục đó, ok chưa nè, vậy nên một thứ gì đó có thể diễn ra sai lệch không theo hướng tôi định nhưng mà thậm chí bạn cũng sẽ không biết là nó đã diễn ra sai. Bạn không biết là bởi vì tôi đã không nói là nó không phải là một cái từ A đến B nó không phải là kiểu hãy nghĩ về một thứ gì đó và tôi sẽ đoán thứ đó vậy nên nếu mà tôi có thể đóng khung lại (reframe) (LH: À) kiểu như là tạo định hình khung lại cho một thứ gì đó thì rằng bạn cũng thậm chí sẽ không biết là trò ảo thuật đó đã diễn ra sai và chúng ta chỉ đi theo một hướng khác và bắt đầu đưa nó về trục trung tâm (pivot) và đột nhiên điều đó diễn ra đúng thuận buồm suôi gió và bạn nghĩ là cái thứ kia cũng không có quan trọng cho lắm nữa. Bạn có hiểu ý tôi nói không (LH: Vâng) nó tất cả là về cái cách mà tôi đóng khung nó.
LH: Anh đã có thể kết thúc chương trình tiết mục đó rồi theo như kế hoạch (originally) nhưng mà rồi anh nhận ra đây không phải là kết thúc vậy nên tôi cần đi đến một hướng nào đó khác.
OP: Đúng là như vậy. Nếu mà bạn không biết, cái lý do mà bạn trông đợi nó là hãy nói là...
LH: Vậy nên đây là màn kết thúc và rồi ta đến đây.
OP: Nếu mà tôi nói trước với bạn điều sẽ xảy ra, bạn và nói điều này và rồi hãy nhìn xem đây là một chiếc phong bì thư và hãy nhìn vào điều gì có ở trong đó và thì đó anh mong đợi nó là cái điều mà anh vừa nói ra (LH: Vâng) nhưng mà nếu mà nó không phải là cái mà anh nói thì sao, nếu mà nó là một thứ từ lúc trước, anh có hiểu không có những khía cạnh khác nhau (LH: Chắc chắn rồi) trên TV thì nó sẽ rất là khác. Yeah giờ tôi xuất hiện trên chương trình TV trực tiếp nhiều lắm (LH: Yeah) tôi ở trên tham dự chương trình Today Show mỗi tháng tôi cũng làm trên ESPN bạn thấy đó tôi kiểu như là làm nhiều thường xuyên, hy vọng là tôi sẽ làm được 2-3 sự xuất hiện ở trên chương trình TV quốc gia một tháng gần đây.
LH: Chúc mừng anh.
OP: Cảm ơn anh.
LH: Điều đó thật là tuyệt vời. Nhưng mà anh phải có kiểu là một màn kết thúc gì đó chứ bởi vì anh chỉ có là khoảng 5 phút.
OP: Ồ và điều đó không thể nào đúng hơn, có một cái đồng hồ đang đếm ngược và nếu mà một thứ gì đó mà diễn ra sai và rất là nhiều trong những thứ tôi làm là khá là nguy hiểm rủi ro nguy cơ sai cao và rất là nhiều mentalist (người nhà ảo thuật đọc tâm trí) khác như là những người bạn của tôi sẽ nói với tôi kiểu như sao mày lại làm việc đó vậy ông nội và tôi nói là bởi vì tôi thích sống trên rìa mép sự nguy hiểm (like living on the edge) như là rủi ro cao phần thưởng cao (big risk big reward). Khi mà tôi sẽ nói với một ai đó nghĩ về một cái điều gì đó và rồi ngay lập tức tôi lại nói ngay bây giờ hãy thay đổi ý của bạn về một thứ khác đi và rồi kiểu như kiểu như những lúc như thế không có bất cứ cái lưới chắn an toàn nào. Và nếu mà ở ngay lúc đó, ngay khoảnh khắc đó mà tôi không thúc đẩy họ và họ không đi vào cái mà tôi muốn họ làm thì rằng sẽ không có đường thoát nào cả, như là tôi biểu diễn một trò này với lại Al Roker (https://www.youtube.com/watch?v=K_K3fcfYKAY), khi mà tôi hướng dẫn anh nghĩ về bất kỳ một người nổi tiếng nào và tôi nói rằng ai sẽ chạy đua chức tổng thống Mỹ năm 2020. Hãy chỉ bịa đại lên tên một người nào đó hiện giờ đi nào. Và anh ta nói George Clooney. Phải không nào. Và rồi tôi nói nếu mà anh thay đổi ý của anh ngay tại giây phút này hãy chọn bất cứ ai khác nếu mà có một người khác thì sao và rồi anh ta nói tôi không biết chắc nữa, và tôi nói chọn bất kỳ ai cũng được và rồi anh ta nói Taylor Swift và rồi tôi kéo áo tôi xuống và tôi có một bức ảnh của Taylor Swift 2020 (LH: Thôi im đi nào. Anh ta không thể nào) tôi sẽ cho anh coi cái clip đó và họ đã rất là hoảng hốt rằng họ không thể thực hiện quay thêm cái phân cảnh tiếp theo của chương trình (LH: Haha). Họ phải cắt cái người tiếp theo, người mà tôi đã thấy gặp trong phòng chờ đợi xanh (ND: Oz Pearlman là một thí sinh trong chương trình America's Got Talent) và cô ấy đã quá là tức giận với tôi (LH: Ôi Chúa ơi) tôi rất xin lỗi, họ giữ tôi lại đó và họ liên tục hỏi tôi làm thế nào làm sao mà anh làm được, và tôi kể từ đó biết họ bởi vì chúng tôi đã phát triển thành một mối quan hệ khá tốt năm ngoái (LH: Chắc chắn rồi). Nhưng mà đến ngày hôm nay anh ta nói là đó chính là người đó bởi vì chính trong giây phút đó tôi có thể nói ra bất cứ cái tên nào mà tôi muốn (LH: Wow) và rồi anh ấy nói anh đang mặc một chiếc áo thun và rồi tôi nói với anh ta một câu nói đùa, tôi đang mặc quần lót của George Clooney đừng lo, (LH: Hahaha), nó là kiểu cái kiểu thứ đó là trong ngay khoảnh khắc ngay lúc đó, tim của tôi đập loạn nhịp lên, (LH: Nếu mà anh ta không nói cái tên đó thì sao) nhưng mà tôi cực kỳ bình tĩnh nó tất cả là nó kiểu như là khi mà tôi xếp hàng vào cho ngày cuộc đua diễn ra, tất cả những sự hồi hộp của tôi đều tan biến khi mà tôi bắt đầu chạy một khi mà tôi vào được trong cái vùng tập trung (get into the zone) nếu mà tôi quá là lo lắng hồi hộp và tôi không tin tưởng nó vậy thì nó sẽ không xảy ra. Tôi biết là nghe nó có vẻ lố bịch (LH: Chắc chắc là không phải không nào) nhưng mà những cái mường tượng visualization tôi chắc rằng bạn biết đó Usain Bolt Michael Phelps họ thực hiện những cuộc đua của họ 1000 lần ở trong tâm trí của họ (LH: Chắc chắn rồi) và trước khi mà hiệu lệnh còi xuất phát bắt đầu vậy nên trong tâm trí của tôi, mỗi một viễn cảnh (scenario) tôi rất là tập trung trong khoảnh khắc giây phút đó khi mà tôi ở trên TV và tôi biết rằng hàng triệu người đang theo dõi chương trình đó nếu mà tôi không tin rằng nó sẽ không diễn ra xảy ra thì nó có thể sẽ không (LH: Nó sẽ không diễn ra đâu) tôi thề đó.
LH: Vậy nên anh nghĩ về màn trình diễn này bao lâu với anh Al anh nghĩ về màn trình diễn này bao lâu, nó chỉ là vài ngày trước, hay vài tuần trước...
OP: Có lẽ là vậy ý tôi là đa số trong các tiết mục biểu diễn của tôi, nó giống kiểu như chúng không thực sự có và nó không giống kiểu như họ nói với bạn anh sẽ trình diễn 2 tháng tới nữa.
LH: Và họ là vào thứ Hai họ báo bạn là này thứ Tư chúng tôi muốn anh lên ghi hình.
OP: Kiểu giống như vậy, hãy gọi nó là sự báo trước 7-10 ngày.
LH: Vậy nên bạn đang nghĩ về điều đó (OP: Yeah) anh có đang nghĩ là đây là cái mà tôi muốn họ nói đây là cái mà, tôi đang mặc chiếc áo thun này và anh ấy sẽ nói là Taylor Swift. (OP: Tốt hơn là anh ấy nói như vậy) vậy thì anh có đi vòng qua não của anh là kiểu như chỉ là mường tượng (visualizing) điều đó cả tuần (OP: Vâng) như kiểu là đây là cái mà tôi sẽ nói để mà dựng tình huống lên cho anh ta đây là hướng mà anh ta sẽ đi về.
OP: Tất cả mọi lúc, mọi người mọi lúc nghĩ về việc điều chỉnh nó (tweaking it) nghĩ về việc nơi nào mà anh ấy sẽ suy nghĩ đến tôi chỉ biết là, hãy tưởng tưởng ra chỉ là một trong những biểu đồ đó mà bạn vẽ việc này đi đến việc kia và việc này đi đến việc kia nó giống như là một biểu đồ hình nhện (spider chart) (LH: Yeah) và tôi giống như loại bỏ tất cả những cái nhánh kia bằng cách mà tôi đang nói và cách mà tôi đang gây tạo ra ảnh hưởng và cái cách mà tôi gõ vào người anh ta (the way I'm tapping him) (LH: Wow) tôi biết mà phải vậy không khi mà anh ta nghĩ về điều đó tôi gõ vào người anh ta và anh ta dời bỏ đi cái ý nghĩ suy nghĩ đó ồ nó giống như lớp này chồng lên lớp kia nó giống như là sự thụ thai vậy đó (inception) gần như là vậy (LH: Wow) đó là cái mà tôi cố gắng làm.
LH: Vậy nên làm sao mà anh dựng lên tình huống cho anh ấy?
OP: Ô anh cứ xem cái clip đó sau đó đi (LH: Ôi trời ơi anh ơi) một video đáng giá cả một ngàn chữ (LH: Yeah). Bởi vì nếu mà tôi nói với anh thì anh sẽ không người ta sẽ không tin vào nó anh sẽ không khi mà anh thấy điều đó (LH: Tôi sẽ tin mà) Yeah. (LH: Nó thật là tuyệt vời) nghe nó rất là quá là điên rồ nhảm nhí (too BS) khi mà tôi nói.
LH: Và giờ nó là nhiều hơn là về việc anh tin vào điều đó trong tâm trí của anh và thấy việc đó thực sự có diễn ra hay là nó là nghiêng về nhiều hơn về việc cái anh nói cái gì và chạm vào cái gì những cái gì mà anh không nói.
OP: Tất cả thảy chúng.
LH: Tất cả chúng, vậy nên anh nghĩ về từng mỗi thành phần mà có ảnh hưởng đến việc anh ta sẽ nói là Taylor Swift.
OP: Đúng vậy, 100%
LH: Wow
OP: Haha.
LH: Điều này là thật là kinh ngạc nha anh nha.
OP: Nó vẫn là với tất cả những sự kiểm tra trước (xem có giở mánh khóe gì không) và tất cả những việc làm đó, tôi vẫn không thể làm cho vợ tôi nói chọn cái nhà hàng mà tôi muốn đến ăn cho đến tận bây giờ.
LH: Hahahaha.
OP: Tôi kiểu như nói, em muốn đi đâu ăn, và cô ấy kiểu như, chỗ nào anh muốn cũng được và tôi kiểu như sushi nhé và cô ấy kiểu như không và rồi tôi sẽ nói 4 thứ còn lại và cô ấy sẽ cuối cùng nói là không em muốn ăn cái này, sao em không nói với anh ngay từ ban đầu. Thậm chí là một nhà đọc thuật tâm trí có cùng những vấn đề với lại những phần còn lại của (... trên thế giới, không nghe rõ) có vậy nên tôi cưới cô ấy vì tôi không biết cô ta đang nghĩ gì (LH: Chắc chắn rồi, điều đó thật là buồn cười).
LH: Và giờ anh có từng biểu diễn trò gì ở trên TV mà nó bị đi sai hướng không?
OP: Yeah ồ có.
LH: Khi mà anh có một cái áo Taylor Swift ở bên dưới hay bất cứ gì khác đó.
OP: Nó chưa bao giờ là kiểu như vậy
LH: ... Rồi họ không nói Taylor Swift mà là nói là Donald Trump, thì không phải là gì
OP: Ý tôi là những chuyện như thế sẽ xảy ra và đó sẽ là lần xuất hiện trên TV cuối cùng của tôi (LH: Vâng) nhưng mà nó sẽ theo một cách không thay đổi là nó sẽ xảy ra vào một ngày nào đó nhưng mà cho những cái lớn cho những màn tiết lộ lớn những cái tiết mục to lớn nó giống như là điểm kết (the end point) nó chưa bao giờ là như thế đến mức như thế nhưng mà thậm chí là khi mà như vậy nói thật lòng là cái màn biểu diễn với lại Al Roker tôi không biết là anh ấy sẽ nói George Clooney đầu tiên, (LH: Ồ thật à) tôi thề với anh tôi thề với anh, điều đó là ở trong khoảnh khắc đó đó là tôi cực kỳ tập trung như tia laser rồi đó (laser-focused).
LH: Anh đang cố gắng để cho anh ấy nói một cái tên nào đó khác trước à.
OP: Tại sao nào, tôi muốn anh ấy nói là Taylor Swift.
LH: Ngay lần đầu tiên à.
OP: Chắc chắn rồi.
LH: Ồ de, rồi anh nói là hãy thay đổi ý đi.
OP: Và tôi không biết đó sẽ là một phần trong kết quả đó
LH: Anh không biết nó là một phần trong phản ứng của anh ấy và anh cần anh ấy phải chuyển đổi.
OP: Vậy nên ở thời khắc đó tôi nói với lại anh ta tôi nói là nếu mà thì sao (what if) tôi nói trong giây phút đó hãy nhìn vào tôi bất kỳ ai khác anh có thể bất kỳ nghĩ về trong năm 2020 và rồi anh ta chọn cô ấy (Taylor Swift).
LH: Vậy thì kiểu như anh có thể chọn lại thêm 2 lần nữa không... Haha
OP: Kiểu như Hilary... còn ai nữa, nó là chúng ta đang đếm ngược thời gian và anh ta nói chúng ta còn 45 giây còn lại khi mà tôi đang trình diễn biểu diễn thêm một trò một cái gì đó nữa cho họ (LH: Ôi Chúa ơi) và đó là một khoảnh khắc tuyệt vời. Và tôi có chỉ có khoảng 15 giây để làm biểu diễn trò đó với anh ấy và tôi xé cái áo sơ mi của tôi ra và tôi gần như là đã kéo bung cả nút luôn khi mà tôi lộ ra cái áo thun ở bên trong. Nhưng mà nếu mà bạn nếu mà bạn xem đoạn clip đó thì ở trong khoảnh khắc đó tôi rất là tập trung cao độ (laser-focused) tôi là kiểu như là Vulcan mind meld (trong phim Star Trek, chạm vào não để thần giao cách cảm, telepathic) nhìn thẳng vào mắt anh ấy và nói nếu mà anh thay đổi ý của anh hiện nay thì anh sẽ thay đổi lại thành ai. Và rồi anh ấy nói kiểu như hơi bực (exasperate) và tôi nói là tôi không biết tôi nói là ai cũng được và rồi anh ta nói Taylor Swift và nó là...
LH: Và nó ắt hẳn phải cảm thấy là thật là tốt nhẹ nhõm vì nó kiểu như ahhh cuối cùng cũng chọn đúng người mình muốn rồi.
OP: Nó thậm chí không phải là một sự hối hả nữa kiểu như là bụng bao tử của tôi muốn rớt ra luôn vậy đó tất cả mọi thứ.
LH: Ôi Chúa ơi.
OP: Vậy nên để mà trả lời câu hỏi của anh, việc màn trình diễn diễn ra sai hướng thì chưa từng bao giờ xảy ra cả nhưng mà những lúc mà mém suýt nữa tới đó thì tôi đã có thể tìm ra một cái để xoay chuyển nó.
LH: Wow.
OP: Nhưng mà nó sẽ nó sẽ một ngày nào đó, nó sẽ có thể một ngày nào đó.
LH: Ôi wow, tôi phải xem qua cái video đó và xem sao. Hãy mang vào, hãy mang vào...
OP: Hãy mang Matt vào đi.
LH: Mang Matt vào.
OP: Một trong hai ai cũng được.
LH: Vậy nên cho những ai chỉ đang nghe bạn sẽ muốn vào xem trên YouTube và hãy xem màn biểu diễn này ngay bây giờ. Nhưng mà bạn vẫn sẽ hiểu điều gì việc gì đang diễn ra. Matt (trợ lý phụ quay chương trình) đang ở đây cùng với chúng ta. Cesar (một trợ lý khác) cũng đang ở đây kế bên tôi và rồi Oz đang đứng đối diện với Matt. Vậy nên, hãy bắt đầu nào.
OP: Vậy nên tôi đến văn phòng này hôm nay, theo đúng nghĩa là từ sân bay vào luôn đầu tóc rối bù xù, mở cái vali của tôi ra và tôi bắt đầu quăng những thứ ra ngoài kia, hãy tưởng tượng là như là quăng gieo hạt vậy đó, và giờ tôi yêu cầu bạn nghĩ về không phải là chuyến đi công việc nhưng mà là một cái gì đó mà giống như một chuyến nghỉ mát cái gì đó mà thật là tuyệt vời. Tôi cho bạn một chút thời gian suy nghĩ, phải không nào, và anh nghĩ ra một thứ gì đó anh có nghĩ ra được cái thứ gì mà khá là tốt chưa. (LH: Hahaha) Và tôi biết là ngay lúc đầu anh cố tình (initially deliberated) và anh nghĩ về một chuyến đi và rồi anh chuyển đổi suy nghĩ của anh phải không nào (Matt: Vâng đúng vậy) Tôi có thể nhìn ra đoán ra được. Cái chuyến đi đầu tiên mà anh nghĩ về anh đề cập là đó là một nơi mà anh đã đến nhiều hơn 1 lần (Matt: Đúng vậy) (LH: Hahaha) và tôi có thể đoán ra dựa trên cử chỉ tay của anh rằng anh ở đó anh không đi một mình anh đi với một số người khác và đó là một ai đó gần với trái tim của anh. Vậy nên hãy quay trở về chuyến đi đầu tiên mà anh suy nghĩ về trước khi mà anh thay đổi ý, một người nào đó với anh rất là gần với trái tim của anh lớn tuổi hơn anh, ba anh, anh nghĩ về ba anh à phải không nào (LH: Hahaha). (Matt: Đúng vậy) nhưng mà khoan khoan khoan điều này thật điên rồ là rồi anh đã thay đổi suy nghĩ của anh phải không nào. (Matt: Đúng rồi) một số người cụ thể tôi nói với anh về sự chuyển biến trong đội nhóm (group dynamics) (LH: Vâng) Matt biết tất cả mọi người ở trong căn phòng này. Yeah vậy nên anh ấy không cảm giác như anh ấy cần phải gây ấn tượng cho anh. Một số người có thể nói với anh ta là hãy nghĩ đến một kỳ nghỉ và anh ta kiểu như ôi Chúa ơi tôi thực sự phải nghĩ về, nếu mà anh ấy nói là Florida thì anh sẽ nhìn vào anh ta và nói là đó là cái nơi tuyệt nhất mà anh có thể nghĩ đến sao nào anh bạn (LH: Hahaha) vậy nên có lẽ là anh không chọn những nơi như là Tahiti hay là một nơi nào đó điên cuồng, tôi nghĩ là anh có lẽ là chọn một nơi mà anh đã đến nhiều hơn 1 lần (Matt: gật đầu) nhưng mà là nó thật là tuyệt vời nó có một nơi ở trong tim của anh, tôi có nói đúng về việc này không (Matt: gật đầu, vâng) (LH: Hahaha) anh nghĩ về ba của anh lần đầu tiên và vậy nên khi mà anh thay đổi thì có lẽ là anh đã chọn một người phụ nữ, anh đang xoay người qua lại (twiddling) ngón tay cái của anh, cô ấy không có quan hệ họ hàng gì với anh phải không nào, (Matt: Cô ấy không) Ok và giờ là điều mà anh làm, hãy nghĩ về cái nơi đó, hãy nghĩ về ở đâu ở trên hành tinh này, vậy nên tưởng tượng kiểu như là chúng ta quay quả địa cầu và tôi nghĩ nơi này đó là ôi trời ơi đây là một nơi nào đó ở trong nước Mỹ phải không nào nó là trong nội địa à, nó là một nơi nào đó ở California phải không nào, nhưng mà nó là một cái chỗ hay không có đường nào mà tôi có thể biết được, cái người đi với anh hãy nghĩ về chữ cái đầu tiên trong tên của cô ta, chữ cái đầu tiên, đừng nói ra đừng nói ra, cái âm thanh này như là một cái chóp rớp rớp xuống, nó hoặc là C hay là K tôi nói có đúng không (Matt: Đúng vậy) bao nhiêu năm cách đây rồi, bao nhiêu năm trước mà chuyến đi này diễn ra (Matt: 5 năm) ok, anh đến đó 5 năm trước nhưng mà anh đến đó nhiều hơn một lần và có thể đây là năm 2012 tôi có đang làm toán đúng không hay là nó còn sớm hơn nữa nào (Matt: Sớm hơn) 2000 mấy, ít hay nhiều hơn (Matt: 10 hay 11) năm nào mà anh nghĩ (Matt: Có lẽ là 2010). 2010. Bạn kiểm tra lại sau đi, nó thực sự là năm 2011 nhưng mà dù sao cũng được, không tôi nói giỡn đó năm 2010 đó là nó đó. Vậy thì có bất kỳ cách nào mà tôi có thể biết được cái điều này không? Liệu có cách, hình dạng, hình thức nào mà Lewis Sarah hay là bất cứ ai trong căn phòng này có thể nói cho tôi biết hay là tiết lộ điều này ra, tôi muốn mọi người cùng xem nào trong túi của tôi tôi đang đưa tay đến vào tôi sẽ rút nó ra nó được ghim băng ghim đầy luôn, chúng ta đang ở The School of Greatness và tôi đang không thử mấy lần gì cả. Lời tiên đoán, cái phong bì thư này được ghim đinh đóng chặt. Anh có thể kiểm tra xem cái bì thư này được ghim đinh chặt ở khắp mọi góc, tôi có bỏ sót một góc nào không, bất cứ nào không (LH: Lewis đang kiểm tra đã được đóng ghim) tôi có ghim cái gì trước ở đây không, hãy xé phong bì thư đó ra, nếu đó là một tấm hình của anh và cô ấy ở đó 6 năm về trước tôi nói giỡn đó (LH: Một tấm hình à) người quay phim sẽ... chúng ta đều có những lệnh giới hạn (restraining orders) không không không phải là một tấm hình, hãy nói chỉ với tôi và anh thôi nào, cái chuyến đi này là ở đâu thế nhỉ (Matt: Santa Barbara) ôi một nơi tuyệt đẹp. Lewis anh hãy đọc to lên cái mà tôi viết ở trong phong bì được gấp lại và đóng đinh ghim cho Matt nghe (LH: Không thể nào, không đời nào. Tôi đang nhận nghe được dấu hiệu của việc một kỳ nghỉ đến Santa Barbara mà xảy ra vào năm 2010 và một người nào đó với anh tên là Kendra).
Matt: Quá đỗi kinh ngạc, ôi trời ơi.
OP: Cho anh ấy hồi sức tim phổi đi (CPR Cardiopulmonary resuscitation) anh ấy ngưng thở rồi. Anh ấy bắt đầu đổ mồ hôi rồi.
Matt: Tôi đang hơi mồ hôi rít chịt đây (clammy).
LH: Ôi Chúa ơi, cái gì vậy. Yeah đúng là nó đó.
Matt: Tôi thậm chí là nói 5 năm và rồi chúng tôi quay trở lại 2010.
OP: Tôi đã xem qua tất cả mỗi cái một trong album trên Facebook của anh ta sáng hôm nay và các bạn không biết đâu tôi có 38 cái bao bì thư khác trên khắp cơ thể của tôi. Cái chuyến đi đến London đang nằm trong phong bì làm đau cái đùi phải của tôi hiện giờ này (chafing my right thigh right now).
LH: Anh ấy thậm chí là còn không chơi Facebook nữa.
OP: Yeah nói với tôi đi. Chúng ta không thể thực hiện điều đó với anh ấy nữa. Sarah đầu rồi, kêu Sarah vào đây đi.
LH: Hãy kéo Sarah lại đây nhanh.
Matt: Điều này thật tuyệt vời.
OP: Tôi muốn bạn bật điện thoại của bạn lên và hãy lùi lại một bước nào để mà không có cách nào mà bạn nghĩ tôi có thể thấy những cái gương hay là sao đó và tôi muốn bạn lướt qua những cái tên, kiểu như mà bạn đã làm một triệu lần trước đó và cái tên mà bạn đang tìm kiếm ở đây là cái người bất kỳ nào của ngày hôm nay, một người mà bạn thậm chí còn không biết là tại sao bạn lại chọn họ ngay lúc đầu tôi nói phải không nào, hãy lướt qua đi và tôi thấy bạn đi lên đi xuống kéo lên kéo xuống nhìn vào anh chàng cô nàng này và cuối cùng là dừng lại lên trên một người cụ thể nào đó, bạn có tìm thấy được họ chưa, và cô cứ làm từ từ (LH: Và đây là một người từ lúc trước hả) yeah yeah bạn có một người ở trong đầu bạn và bạn thậm chí có biết là tại sao bạn lại chọn người này ngay lúc đầu hay là nó chỉ là hoàn toàn ngẫu nhiên thôi (Sarah: Hoàn toàn ngẫu nhiên) ok. Và rồi hãy để úp điện thoại lại trước bụng của cô một khi mà cô đã tìm được người đó (LH: Và đây là cái người mà cô ấy đã lựa chọn lúc trước phải không nào) Yeah, khoan khoan khoan khi mà tôi nói là đã chọn từ trước (LH: Hoàn toàn ngẫu nhiên) Thì rằng bạn không có nói với ai cả đây chỉ là một người mà bạn lựa đại ra ở trên điện thoại của bạn không vì bất cứ chiếc vần hay là lý do nào cả. Trong thực tế là, khi mà bạn nhìn vào nó lúc đầu tiên, bạn thậm chí là không nhìn vào bạn chỉ kiểu như lướt lướt và úp điện thoại vào bụng bạn. Và tôi có thể đoán được là đó là một chàng trai phải không nào, tôi có nói đúng về điều đó không.
Sarah: Đúng vậy!
OP: Và giờ tôi không biết cách mà điện thoại cô được sắp xếp như thế nào tôi chưa bao giờ thấy chiếc điện thoại của cô, đụng vào cái điện thoại của cô, cô không hề viết điều này ra hay là thì thầm điều này hay bất kỳ thứ gì đó và hiện giờ cái cách duy nhất mà bạn có cái thông tin này là bạn nhìn vào cái điện thoại riêng của chính bạn phải không nào, tôi muốn làm chắc chắc (LH: Yeah tôi cũng có xem cái này nữa yeah) tôi không có nói cho bạn là hãy tới chỗ này chỗ này bạn chỉ lướt qua điện thoại của bạn, nó có phải là cả Tên và Họ hay là chỉ là Tên thôi.
Sarah: Chỉ là tên thôi.
OP: Ok, vậy thì hãy nghĩ về bao nhiêu chữ cái ở trong cái tên đó nhưng mà đừng đếm nó bằng miệng của bạn đừng dùng ngón tay của bạn và hãy nói cho tôi biết khi nào mà bạn đã đếm xong.
Sarah: Ok xong rồi.
OP: Nhanh chớp nhoáng, Lewis tôi gọi điều đó là một cái đọc ngay lập tức ngay lúc đó (LH: Wow) nếu mà cái tên đó mà là Mitchell thì đó là một điều khó khăn chật vật, đánh vần từng chữ M, I, T,... (LH: Yeah) nhưng mà nếu mà cái tên đó là rất là nhanh (LH: Như là Joe) như là Dan hay là Bob hay là Bill chính xác là như vậy, tại sao anh lại cười (LH: Bởi vì cô ấy cười khi mà anh nói một trong những cái tên đó) Không (LH: Không à) điều đó thật là kỳ lạ cô ấy cười anh và trở nên thật là căng thẳng (LH: Ồ) không nhảm nhí nha, cái tên đó thật sự là Joe à.
LH: Cái gì!!!
OP: Này anh bạn, mang kỹ năng của anh vào đi, làm sao anh làm được vậy. Nó là sự căng thẳng mà tôi còn thậm chí chưa đọc tâm trí của cô ấy nữa tôi vừa mới chỉ vừa sắp đến đó và cô ấy rất là cứng và cố gắng không nhìn quá nghiêm trọng và rồi cô ấy nhìn bạn và khoan đã (LH: Không thể nào) hãy xem họ của anh ta, úp nó vào trong người bạn, này Lewis anh có khiếu đó nha (LH: Hahahaha), để úp điện thoại vào người bạn, Joe bạn có nhớ họ của anh ta không, ok. Hãy giả sử là tôi đổ xuống những mảnh ghép chữ Scrabble ngay đây ở trên cái bàn này và rồi bạn lấy chúng và bạn đánh vần họ của anh ấy ra và tôi sẽ không bắt bạn phải đếm nó nữa bởi vì trông bạn có một chút bối rối bạn nhìn tới nhìn lui điều đó có nghĩa là cái họ đó dài. Tôi muốn bạn tưởng tượng là bạn đặt để hết tất cả những miếng ghép này lên trên bàn và bạn biết làm sao mà miếng chữ Z có rất là nhiều điểm và miếng chữ Q cũng có rất là nhiều điểm tôi không quan tâm là cái miếng nào mà bạn lấy lên, nhưng mà tôi muốn bạn lấy lên một chữ ở giữa. Hãy qua lại đến đây, và tôi muốn bạn tưởng tượng có những mảnh ghép scrabble được dàn trải bày ra đây hãy giả sử nhặt một mảnh lên. Bạn có một miếng ở trong tay của bạn, và giờ tôi thấy rằng khi mà bạn để tay đặt xuống nhặt, bạn có thấy cách cô ấy nhặt lên không, nhặt lên kiểu này, một câu hỏi hơi kỳ lạ nha, nhưng mà bạn không biết chọn lựa cái nào có nghĩa là bạn hoặc là đã thay đổi ý của bạn hoặc là một câu hỏi lạ nha thì liệu cái chữ mà cô nhặt lên nó có ở trong tên đó nhiều hơn một lần không.
Sarah: Không.
OP: Ok ok bởi vì bạn thực hiện làm kiểu nhặt lên đó nó là một nguyên âm (a, e, i, o, u) phải không nào. (Sarah: Không phải) Không phải là một nguyên âm. Ok ok. Hãy để tôi nhìn nó nào. Hãy nghĩ đến chữ cái đó, nó kiểu như là ở gần cuối cái tên đó (Sarah: Không không) Ok ok, hãy đặt nó xuống. Tôi thực sự là đã nghĩ rằng, nó không phải là chữ N phải không nào. (Sarah: gật đầu) nó là chữ N tôi nói đúng không nào. (Sarah: Đúng vậy) Giữ khoan vỗ tay đã (LH: Hahaha) bởi vì tôi thấy bạn băn khoăn qua chữ N và bạn nghĩ về chữ E và bạn biết gì không và tôi biết là bạn sắp làm điều đó rồi và tôi không biết là tôi có đánh vần đúng không nữa, mọi người luôn sùng máu tôi vì đánh vần sai tên họ nó không phải là chương trình đánh vần Spelling Bee nó là chương trình thuật đọc tâm trí mind reading. Bạn có thể nhắm mắt lại giúp chúng tôi không, hãy nhắm mắt lại. (Ginnetto) Và tôi cảm giác như các bạn đã phóng to lên vào mảnh giấy chưa. Cô ấy chưa thấy. Nó kiểu như là họ gốc Ý phải không nào. Joe Ginnetto. Họ anh ấy là gì?
Sarah: Ginnetto
LH: Ôi trời ơi, thật điền rồ hahaha.
Nguồn video: