Hiểu điều này sẽ thay đổi cuộc đời của bạn mãi mãi

RG: Nếu bạn không hiểu bản thân, bạn sẽ không kiểm soát được cảm xúc của chính mình. Và bạn sẽ mãi phản ứng đối với mọi thứ xảy ra đến bạn mà không có sự hiểu biết về tại sao bạn lại làm điều đó. Tôi không cần phải giận dỗi vì điều này, đây không phải là một điều mà chạm vào tôi theo hướng cá nhân. Đến cuối cùng thì nó cũng không quan trọng, trong khi nếu bạn không biết bạn là ai...

LH: Mọi người có thể làm gì để bắt đầu quá trình giành lấy được sức mạnh nội tại, nếu họ cảm thấy như mình không có khả năng (sức mạnh)?

RG: Tất cả đều bắt đầu từ một việc rất đơn giản, đó là sức mạnh với chính bản thân bạn. Nếu bạn không có sức mạnh kiểm soát bản thân mình, thì bạn chỉ đang ở trong mơ ước hão huyền với những thứ khác trên thế giới, phải không nào. Vậy điều đó nghĩa là gì khi có sức mạnh với chính bản thân mình. Và đây là phần lớn điều mà tôi nói về trong những quy luật hằng ngày. Nó bắt đầu với một thứ rất đơn giản, bạn phải biết bản thân bạn là ai, đúng không. Và bạn đi vòng quanh thế giới này, và bạn không biết thật sự bản thân bạn là ai, bạn không biết những nhu cầu của bạn là gì, những gì bạn thật sự mong muốn trong cuộc sống của bạn. Bởi vì bạn là một sản phẩm của mạng xã hội, và bạn là sản phẩm của những gì người khác nói bạn nên thích, những gì ba mẹ nói với bạn, những gì bạn bè bạn nói với bạn. Bạn không biết bạn là ai, điều gì làm động lực cho bạn, điều gì động viên bạn lên từ sâu bên trong. Nên bạn hơi như đang lang thang trong cuộc sống, và khi bạn không còn trụ cột (điểm tựa, mỏ neo) vào chính bản thân mình, những điều khác sẽ ảnh hưởng đến bạn theo một cách mà bạn không thể kiểm soát.

LH: Khi bạn... gì ... vào bản thân?

RG: Unmoored

LH: Nghĩa là gì?

RG: Khi bạn không có một mỏ neo trụ lại, unmoored như là một mỏ neo.

LH: Ok, Ok. Anh phải dùng những từ ngữ đơn giản với tôi. (Cười)

RG: Có lẽ là do phát âm của tôi.

LH: Không tôi chỉ giỡn thôi. Tôi không biết chữ đó là gì, unmoored, ý tôi đang nói là vậy. Tôi hiểu ý bạn rồi.

RG: Nó như một từ dùng trong tàu bè.

LH: Yeah, yeah.

RG: Nếu bạn không biết bạn dự định làm gì trong cuộc sống, như một sự nghiệp mà kết nối tốt với bạn, bạn sẽ bắt đầu làm những quyết định sai lầm này. Và bạn sẽ bắt đầu nghĩ người này người kia sẽ làm này làm kia với bạn mà bạn sẽ không hiểu tại sao bạn lại phản ứng theo cách mà bạn phản ứng. Bạn sẽ bị lạc hướng, bạn sẽ cùng đến những hẻm mù với sự nghiệp của bạn. Và bạn sẽ than lên, 'Ôi tôi thật bơ vơ, tôi không có sức mạnh không có sự kiểm soát gì cả, cả thê giới đang chống lại tôi, là do năm 2021, là do đại dịch này ...' Không, đó là ở bạn đó. Nó bắt đầu từ bên trong bạn. Vấn đề thật sự nằm ở trong bạn, không phải nằm ngoài thế giới. Bạn không biết bạn là ai, và thật không đơn giản. Tôi có sự thông cảm cho mọi người bởi vì chúng ta rất dễ lạc hướng (mất tập trung). Chúng ta bám vào điện thoại ta quá nhiều, chúng ta nghe những người khác nói với chúng ta những điều hay mới (ngầu) trên Instagram, TikTok, Facebook, vv. Chúng ta như những sinh vật của truyền thông, chúng ta đã được thiết lập. Chúng ta không biết điều gì thực sự thúc đẩy chúng ta tiếp tục nữa. Chúng ta hoà nhịp quá nhiều vào những điều những ai khác đang nói với chúng ta là điều chúng ta nên có hứng thú vào, phải không nào. Nó không dễ, nó cần một thời gian, nó cần một số sự tự nhìn lại. Điều đó có nghĩa là bạn có khả năng lùi một bước lại, ở một mình, ở một mình với những suy nghĩ của bạn, và như quyển sách này đã nói về, hãy tập thiền định và tự nhìn lại từ tuổi thơ của bạn, về con người bạn là ai, về những sai lầm bạn đã phạm phải, về những con đường sự nghiệp sai lầm bạn đã chọn đi, về những mối quan hệ sai lầm bạn đã từng quen biết. Và bắt đầu dựng lên một hình ảnh về cá nhân thật sự bí mật bên trong, sự thật mà, Lewis Howes à, được chôn vùi sâu bên trong nằm trong tất cả những thứ BS (vần vơ vấn vở) mà người ta thêm vào đó. Nếu bạn không kiểm soát được bản thân, nếu bạn không hiểu bản thân, bạn sẽ không kiểm soát được cảm xúc của chính mình. Và bạn sẽ mãi phản ứng đối với mọi thứ xảy ra đến bạn mà không có sự hiểu biết về tại sao bạn lại làm điều đó. Tôi không cần phải giận dỗi vì điều này, đây không phải là một điều mà chạm vào tôi theo hướng cá nhân (tự ái của tôi). Đến cuối cùng thì nó cũng không quan trọng, trong khi nếu bạn không biết bạn là ai, tất cả mọi thứ ảnh hưởng đến bạn theo hướng cá nhân. Và bạn trở nên bực dọc (khó chịu), bất an, cay đắng và phẫn uất. Bạn phải bắt đầu với bản thân mình. Bạn biết đó, nó hướng về hồi những người Hy Lạp cổ xưa và Đền Delphi, Hãy hiểu bản thân mình.

LH: Đúng rồi anh. Đâu là nguồn khởi của sức mạnh nội tại của ta có lẽ chúng ta có thể không nhận thức được?

RG: Rất đơn giản. Đâu là điểm làm bạn là một cá nhân, điểm gì làm bạn khác biệt, điểm gì là sự độc đáo của bạn. Đó là tháng đầu tiên mà trong quy luật hằng ngày nói về, đó là tháng 1. Cho nên, nếu bạn nhìn vào những người thành công, bạn nhìn vào một Lewis Howes, một Steve Jobs hay Elon Musk hay ai tương tự như vậy, bạn nói với bản thân mình, không có ai khác giống như họ trên hành tinh này. Bạn có thể không có thiện cảm với Elon Musk, bạn có thể nghĩ anh ta là tên điên rồ đầy lòng tự cao (cái tôi cao), nhưng bạn có thể thấy rõ rằng không có một ai khác với cái gan to như vậy, với thể loại gan dạ như vậy, đúng hông nào, với sự tự tin đó, với loại tầm nhìn đó, đúng chưa nà, ok. Bởi vì anh ấy là duy nhất, phải không nào. Và bạn đang đi lòng vòng, cố gắng bắt chước những người khác, cố làm những gì bạn nghĩ người khác đang làm, bạn đang chạy ra khỏi nguồn lực (sức mạnh) bên trong bạn. Điều gì khiến bạn độc đáo, điều gì thậm chí làm bạn thật kỳ lạ, điều gì làm bạn thậm chí có thể cảm thấy sợ sệt bởi vì nó quá khác biệt so với những người khác là nguồn khởi của sức mạnh của bạn (nguồn lực). Đó là điều làm bạn trở thành một người siêu nhân. Và là điều đó đó. Nên, tôi không muốn nói về bản thân quá nhiều bởi vì ai mà hứng thú về điều đó chứ, nhưng bạn biết đó, tôi viết sách mà không một ai khác có một cấu trúc giống như vậy hay một cách tiếp cận giống như vậy. Đó là nguồn lực của tôi. Từ ban đầu, nó còn bị đe doạ. Tôi viết quyển 48 Quy Luật Của Sức Mạnh, chúng tôi làm xong nó trong 1998. Nhà xuất bản đã mua quyển sách đó nhưng họ quay về và nói Robert, cuốn sách này có vẻ hơi kỳ lạ, anh biết đấy, cái cấu trúc và những ghi chú bên lề, chúng tôi muốn anh thay đổi nó, chúng tôi muốn anh làm nó giống với lại những quyển sách khác ở ngoài kia. Tôi và cộng sự của tôi, anh chàng đóng sách, người đã đóng quyển sách này, anh ấy trợ lưng cho tôi và nói không chúng tôi sẽ rút lui khỏi thương vụ này và kiếm một nhà xuất bản khác. Bởi vì chúng tôi biết khác biệt là chìa khoá để làm cho quyển sách này thành công. Nó có thể có khả năng thất bại một cách dễ dàng, nó có thể bị vỡ bom, nhưng nó có thể thất bại theo một hướng đúng đắn đó là là chính bản thân bạn và làm một điều gì đó khác biệt, đứng ra nổi trội, và không lo sợ về điều gì làm bạn trở nên độc đáo.

LH: Và anh bao nhiêu tuổi lúc đó, khi anh phát hành quyển sách đó?

RG: Umm. Tôi lúc đó 39 tuổi khi sách được phát hành ra.

LH: 39... anh đã từng có những thành công trước đó mà cho thấy việc này sẽ là một sự thành công?

RG: Không

LH: Vậy anh không phải là một nhà văn đầy ảnh hưởng mà được nhận giải thưởng này kia và những thứ khác.

RG: Tôi là hoàn toàn trái ngược với điều đó.

LH: Anh trái ngược à.

RG: Ứa, ý tôi là, rất nhanh rất đơn giản thôi, tôi tốt nghiệp đại học, tôi lang thang bên châu Âu cố gắng viết ra một cuốn tiểu thuyết Mỹ to lớn, tôi sống ở Paris, tôi sống ở Tây Ban Nha, tôi sống ở Luân Đôn, tất cả mọi thứ cám dỗ, tôi có một cuộc sống tuyệt vời, rất là nhiều niềm vui, và rồi tôi quay về New York, đây là lúc nghiêm túc làm mọi chuyện rồi đây (chơi lớn, chơi thật) và nhảy vào báo chí. Tôi khởi đầu khá thành công, tôi làm ở Esquire. Nhưng tôi không thật sự thích báo chí, và dường như có cái gì đó nó không thỏa đáng lắm và sau 4 năm tôi nghĩ việc này không phù hợp với tôi. Tôi trở về châu Âu, tôi lang thang khắp chốn và cố gắng viết một quyển tiểu thuyết nữa và thất bại lần nữa. Tôi trở về LA (Los Angeles) và thử nhảy vào ngành làm phim và cũng không thành công. Tôi là một người viết kịch bản không thành công. Tôi làm việc cho một vài đạo diễn phim, nhưng tôi không thể bán một bản kịch bản nào của tôi. (LH: Wow). Và tôi ở đó, 35, 36, bạn biết đấy, tôi có rất nhiều kỹ năng, tôi học viết cho phim, cho báo chí, tôi viết tiểu thuyết, tôi có kỹ năng, tôi có sự kỹ luật, tôi có khả năng tìm kiếm thông tin, nhưng tôi không có gì để cho thấy điều đó, hoàn toàn không một cái gì. Tôi chẳng là ai cả. Và người đàn ông mà tôi gặp, người mà tôi đã kể câu chuyện này rất nhiều lần, tôi trình bày (pitch) ý tưởng về 48 Quy Luật Của Sức Mạnh. Ông ấy nghĩ nó khá hay, bạn biết đó, có một sự khác biệt lớn giữa trình bày một thứ gì đó và biến nó thành hiện thực. Nhưng bởi vì tôi đã rất kỷ luật và tôi đã luôn viết trong tất cả thời gian gần đây, tôi có thể thật sự đáp ứng được kỳ vọng của anh ta và viết một bản đề trình mà có thể khiến ông ta có hứng thú với. Nhưng tôi không có gì để chống lưng ủng hộ, để trả lời câu hỏi của anh, cho sự tự tin của tôi rằng cuốn sách này sẽ làm nên chuyện. Chỉ đơn giản là có cảm giác là nó là một quyển sách về sức mạnh, và tôi hiểu một cách bản năng rằng sức mạnh là về loại mà bạn làm theo cách riêng của bạn. Bạn biết đó, sự tương tác với sự táo bạo. Đó sẽ là một trong những chương sách của tôi. Và rồi tôi sẽ trở thành thật yếu ớt và rụt rè về quyển sách của tôi và làm sao nó có thể giống những quyển sách khác, như vậy tôi sẽ thành một kẻ đạo đức giả. Và tôi rất táo bạo, chúng tôi táo bạo và kết cục diễn ra khá tốt.

LH: Và anh 39 tuổi khi cuốn sách phát hành ra, gần như 40, với không có gì để chứng minh cho thấy cuộc đời anh, ngoại trừ rất nhiều kinh nghiệm và không quá nhiều những thành công hay thành tựu.

RG: Không, không có thành công nào, không có thành tựu nào. Cha mẹ tôi đã cũng bắt đầu từ bỏ hy vọng ở tôi.

LH: Và anh sang tuổi 40, và quyển sách không khởi đầu mấy suôn sẻ ngay lập tức, đúng không, nó có mất một thời gian để nó giống như ...

RG: Nó cũng khá ổn. Ý tôi là, nó cũng có được sự chú ý, nó có được dư luận báo chí, nó cũng khuấy động, nó là một cuốn sách kỳ lạ, nó đã cũng đại loại khuấy lên một số sự hứng thú. Và nó cũng bán được. Nhưng mà nó bán được nhiều hơn hẳn bây giờ so với lúc ban đầu. (LH: Ồ, thật à). Ừa.

LH: 20 năm hơn hay gì đó.

RG: Ôi giời, ừ, chúng tôi, như trong giai đoạn đại dịch này, số lượng bán hàng cao vượt nóc. (LH: Không thể nào). Ừ! (LH: Thật khủng) Ừ.

LH: Vậy làm sao để anh có sự tự tin để chiếm lấy nguồn sức mạnh nội tại sau nhiều năm thử nghiệm thứ này thứ kia và không xảy ra theo cách mà bạn mong muốn, và đại loại thử một thứ gì đó khác, làm sao mà anh có thể kiên định với nguồn lực nội tại của mình và không mất tầm nhìn (phương hướng) về ít nhất là thử những thứ gì đó mới.

RG: Đó là một câu hỏi rất hay. Và đây không phải là một câu trả lời đơn giản. Nhưng mà nghe nó có vẻ hơi điên rồ, nói thật với anh, nhưng sâu thẳm bên trong tôi luôn có một niềm tin kỳ lạ vào bản thân mình. Tôi luôn có cảm giác là có một định mệnh mà cuộc đời tôi đang theo đuổi một con đường cụ thể, rằng sẽ có một điều gì đó được định mệnh là sẽ xảy ra, có vẻ nó hơi hùng vĩ, vĩ đại, có lẽ nó hơi quá tự tin, bởi vì nó sẽ đu (nhô) lên và xuống. Tôi đi từ sự tự tin đến sự trầm cảm sâu thẳm nhất. Nhưng sâu ở bên trong, tôi chưa bao giờ bỏ cuộc. Bởi vì tôi biết tôi có gì đó trong tôi. Bạn biết đó, bây giờ nếu 48 Quy Luật Của Sức Mạnh không làm thành công, tôi không biết là liệu tôi có thể giữ vững bản thân mình nữa không. (LH: Wow). Tôi có thể sẽ bị nghiền vụn nát từ nó, nói thật với anh. Hoặc có thể tôi sẽ vực dậy bản thân lên như tôi đã từng 30, 40 lần trong quá khứ khi người khác nói với tôi, một nhà biên tập nào đó, Robert, anh sẽ không bao giờ trở thành một nhà văn giỏi, anh nên vào kinh doanh hay trường luật. Anh biết đó, tôi đã bị dập nát như vậy vài lần rồi và tôi tự vực dậy bản thân lên. Nhưng tôi không biết liệu điều đó có phải đóng đinh vào quan tài của tôi (hủy hoại, gây hại) thật sự vào lúc đó. Nhưng tôi có một giọng nói bên trong tôi nói rằng, bạn có thể viết, tôi biết bạn có thể viết, tôi đã thấy bạn viết Robert, tôi đã thấy bạn viết những điều rất hay mà, bạn chưa bao giờ gom nó lại, bạn chưa bao giờ làm nó trở nên đều đặn (thống nhất, nhất quán) nhưng bạn có một giọng nói. Và giọng nói nội tại đó của tôi có thể đã trở nên nhỏ hơn và nhỏ hơn làm tôi khó mà nghe được nó nhưng nó không bao giờ rời bỏ tôi.

LH: Làm sao để một người cho bản thân họ nhiều sức mạnh hơn khi họ cảm thấy bị gục ngã?

RG: Chúng ta quay vòng lại thứ nguyên thủy ban đầu, anh biết đó. Nếu bạn biết bạn được định mệnh vì một thứ gì đó, bạn được mệnh sẵn vì một thứ gì đó, rằng bạn có cảm giác rằng cuộc sống bạn có một ý nghĩa, có một mục đích, thì bạn có thể chống chọi những chấn thương tâm lý, những sự thụt lùi (lùi bước), những khó khăn, phần lớn những lời chỉ trích và tất cả những thứ khác, phải không nào. Và trong quyển Thành thạo (Mastery), tôi nói về một chân lý rất đơn giản. Khi bạn được sinh ra, bạn có cái đoạn ADN này, mà sẽ không bao giờ được sao y lại trong lịch sử của vũ trụ này. Sẽ không bao giờ có một người với sự kết cấu y chang như chúng ta, Lewis Howes à. Và hơn nữa, không ai sẽ có những người bố mẹ y chang bạn, môi trường lớn lên của bạn và cuộc sống đầu đời của bạn. Nên đó chỉ có một mình bạn mà đã từng tồn tại, phải không nào? Và có một lý do về điều đó, có một mục đích đằng sau nó, và mục đích phía sau nó là, văn hóa của ta, y như trong tự nhiên, sinh sôi phát triển phồn thịnh bởi sự đa dạng. Những người đến với nó từ những góc độ khác nhau, những cảm quan khác nhau, những ý tưởng khác nhau. Đó là điều làm cho một văn hóa trở nên sáng tạo (sản sinh ra nhiều thứ) vv.. Đó là vì sao Thời Kỳ Phục Hưng thật vĩ đại, đúng không nào. Vậy nên đó là một mục đích cho bạn là người mà bạn đang là, đúng không nào. (LH: Đúng vậy). Có lẽ không phải là bạn được định sẵn mệnh là làm Napoleon hay một tổng thống hay đại loại (bất kỳ thứ gì đó/ai đó như) thế, nhưng có một vài sự vĩ đại trong bạn đang chờ đợi được bung ra. Và nó có thể chỉ nằm ở mức độ làm việc với đôi tay của bạn. Làm việc với đôi tay của bạn là một kỹ năng tuyệt vời, để trở thành một người thợ mộc xuất sắc (lành nghề, điêu luyện, bậc thầy, siêu việt), trở thành một người xây dựng kiến trúc bậc thầy với chất liệu gỗ hay kiểu như thế. Đó là một dạng của sự vĩ đại. (LH: Chắc chắn như vậy). Bạn được mệnh sẵn để làm một thứ như vậy, và nó giống như một hạt giống được gieo trồng từ trong thưở sinh thành của bạn (lúc bạn sinh ra), nhưng bạn không biết nó là gì, và bạn không thể tìm lối trở về với nó. Và nếu bạn đang 24 tuổi và bạn đang ở trong vị trí của tôi, và một người đàn ông nào đó đang uống ly martini thứ ba của ông ta nói, Robert, mày sẽ không bao giờ trở thành một nhà viết văn giỏi, hãy đi học kinh doanh đi, tôi đã có thể sẽ đi vào học trường kinh doanh, tôi sẽ không ở đây cùng nói chuyện với anh. (LH: Wowww). Nhưng tôi có vẻ cảm thấy sâu trong tôi, rằng tôi được định mệnh sẵn cho một thứ gì đó khác, phải không nào. Tôi nói chuyện với rất nhiều người, đặc biệt là trong thế giới podcast, những người mà bắt đầu những sự nghiệp khác, họ vào ngành luật, họ vào một ngành nào đó khác, họ không vui vẻ lắm, phải không nào. Và rồi họ tìm được lối cho mình đến với việc như tạo ra một chương trình podcast, và mọi chuyện bắt đầu khởi sắc, đúng không nào. Nó đã làm đặc sắc hơn, rạng rỡ, tươi sáng hơn cuộc sống của họ. Họ tìm được lối của mình đến một thứ gì đó khác mà không chỉ là một chương trình podcast cũ. Nó là một thứ gì đó mà phản chiếu sự khác lạ, sự lạ thường của chính họ. Nhưng họ đã tìm ra một thứ gì đó mà họ được định mệnh làm, điều làm họ khác biệt, đúng không nào. (LH: Đúng vậy). Bởi vì có hàng triệu người khác có thể làm việc tương tự ngoài kia trong thế giới này, nhưng chỉ có một người duy nhất là bạn sinh ra với sự khác lạ của bạn, sự cảm giác thiên ý, bạn biết đó. (LH: Chắc chắn rồi). Có một bài hát của Jimmy Hendrick, tôi không thường trích dẫn anh ta, nhưng anh ta nói, 'Tôi sẽ quẫy lá cờ lập dị của tôi lên cao', đúng hông nào, bạn sẽ muốn quẫy lá cờ lập dị của bạn lên cao. Bạn kỳ lạ, bạn khác biệt nhưng hãy chấp nhận nó nhiệt tình (embrace it). Đó là nguồn sức mạnh của bạn, và khi người khác đánh giá, chỉ trích bạn, và bạn có sự thoái lui (thụt lùi), bạn sẽ tiếp đất trên đôi chân của mình nếu bạn biết rằng, bạn sẽ có những lúc nghi ngờ và trầm cảm như tôi đã từng, nhưng cuối cùng bạn cũng sẽ trở lại trên đôi chân của mình.

LH: Anh có nghĩ là điều có thể để đạt được những mục tiêu của mình, đạt được những điều tuyệt vời và trở thành một thành công hay bất kỳ định nghĩa đó là gì đối với anh mà không trải qua những lần thất bại? Anh có nghĩ là có thể như là chỉ cần học xong rồi và thứ đầu tiên mà tôi làm sẽ suôn sẻ thôi và mọi chuyện diễn ra thuận lợi. Điều đó có khả thi không?

RG: Tôi sẽ nói là không. (LH: Không). Ừa. Bởi vì, um, đó không phải là cách mà cuộc sống hoạt động (đời không là thế), bạn biết đấy, ý tôi là, tôi có thể nghĩ đến những vận động viên đỉnh cao tuyệt vời nhất trên thế giới, những người mà ở trong top 00000.1% trong những người đỉnh nhất của nghề nghiệp của họ, họ luôn thất bại mọi khi. Họ không thắng giải vô địch mọi năm, đúng không, đường sự nghiệp của họ lên xuống lên xuống. Những người mà thành công bạn sẽ thấy những thăng trầm của họ, chúng ta tôn vinh Steve Jobs là có lẽ là một doanh nhân trong công nghệ vĩ đại nhất. Ông ấy trải qua một giai đoạn cực kỳ đen tối của cuộc đời sau khi ông ta thành lập công ty. Ông ấy bị đuổi khỏi MacIntosh, ông ấy thành lập Next, cũng là một thất bại. Ông ấy ở trong tình trạng trầm cảm như tôi đã từng trong giữa thập niên 90. Ông ấy không hề biết chuyện gì đang diễn ra và rồi ông ấy cải tử hoàn sinh sự nghiệp của ông với Apple trong lần thử thứ hai. Ông ấy có một sự nghiệp như, (vẽ miêu tả bằng tay lên xuống lên xuống), như đó bạn biết đấy. Ý tôi là, bạn có thể chọn bất cứ cái tên nào, và bạn có thể búng ra một đường biểu đồ (quỹ đạo) giống như vậy, đúng không nào. Bởi vì, qua những lần thất bại, bạn phát triển (hình thành) được một sự mạnh mẽ ở bên trong, đúng không nào (LH: Ummm), bạn phát triển một lớp da dầy hơn, bạn có khả năng chấp nhận nó rồi, đúng không nào. Cuộc sống bao gồm những nghịch cảnh và nếu bạn chỉ có tất cả mọi thứ mà nó tốt đẹp, thì lần đầu tiên mà việc gì đó xảy ra mà bạn không mong đợi nó, bạn sẽ héo đi. Nên tôi không quan tâm đến bạn là ai, sẽ luôn có, những người thành công luôn có một loại thất bại nào đó của nghịch cảnh, nếu không họ sẽ không thể bám trụ vào và bật ngược lên lại.

LH: Đúng vậy. Rất nhiều người sợ tạo ra một thứ gì đó vì họ không muốn thất bại, họ sợ bắt đầu, phát ra, tạo ra, hay bất cứ gì đó, có lẽ đăng bài lên, vì họ không muốn thất bại. Bạn nghĩ điều gì tệ hơn thất bại. Nếu thất bại thật ra là một điều tốt cho rất nhiều người để giúp họ học hỏi và phát triển, điều gì tệ hơn thất bại?

RG: Không cố gắng. Nên, bạn biết đó, nếu bạn thất bại và bạn biết đó, người ta cười vào bạn vv. và bạn cảm thấy hơi yếu ớt (lung lay, yếu đuối) trước lời chỉ trích vv. bạn chấp nhận khoảnh khắc đó và bạn học tập từ nó. Bạn học hỏi điều gì mà bạn đã làm sai, phải không nào. Bạn học xem điều gì đã không hiệu quả (hoạt động tốt) và rồi bạn phát triển từ đó và rồi thứ thứ hai mà bạn tạo ra sẽ trở nên mạnh mẽ và nó sẽ trở nên thành công, xin lỗi tôi quên câu hỏi của anh rồi, (LH: Điều gì tệ hơn...) À rồi. Là nếu bạn không bao giờ thử, bạn sẽ không bao giờ học hỏi, đúng không nào và rất nhiều người không thử vì họ sợ chính cái thứ đó thực ra là thất bại. Họ sẽ ngụy trang nó như là: tôi chưa sẵn sàng, tôi không đến học một trường đúng, tôi không có vốn (nguồn quỹ), cha tôi không giàu, người ta không giúp đỡ tôi, có đại dịch này, tình hình ngoài kia ảm đạm (u ám) lắm vv. Thật sự không phải vậy đâu. Bạn chỉ đang đổ thừa cho sự thật là bạn đang sợ thất bại, phải không nào. Bạn đang tìm những cớ này đến cớ khác. Và thực ra đại dịch này là một thứ rất tồi tệ, rất rất tồi tệ, đừng hiểu lầm ý tôi, 650 ngàn người đã tử vong, thật khủng khiếp. Nhưng về mặt kinh doanh, đây là một cơ hội tuyệt vời cho bạn. Có quá nhiều sự thay đổi đang diễn ra, mà nếu bạn còn trẻ và bạn thông minh và bạn có một số kỹ năng, bạn sẽ tạo ra một thứ gì đó sáng sủa và tìm được ngách riêng của bạn. Nên, ngưng kèo nhèo than vãn, ngưng đổ lỗi những nguồn lực khác và hãy cố gắng (thử) ngay trước khi bạn đã sẵn sàng, hãy bắt đầu việc kinh doanh đó, hãy thử gì đó và học hỏi từ đó. Tôi đã thử rất nhiều thứ và tôi đã thất bại rất rất rất rất là nhiều lần trước khi tôi viết cuốn 48 Quy Luật Của Sức Mạnh, bạn biết đấy. Nó đã dạy cho tôi rất nhiều điều về bản thân tôi. Và rồi tôi viết cuốn Quy Luật Thứ 50 với 50 cent (ca sĩ), và phiên bản đầu tiên của quyển sách mà chúng tôi nộp vào, những nhà xuất bản thật sự không thích nó lắm. Nó là sự thất bại thực sự đầu tiên của tôi với tư cách là một nhà văn thành công. Robert, có lẽ mày đang mất đi (lục nghề) một chút ít, và rồi tôi như nghe được tại sao họ lại không thích nó, nó gây tổn thương đau lòng nhưng tôi hiểu. Nó là một sự thất bại nhưng không ai sẽ bao giờ thấy được nó. Và rồi tôi nghĩ, OK tôi phải làm cuốn sách này trở nên giống giống phong cách nhất định mà tôi đã từng làm trước đây. OK, và tôi sẽ không phàn nàn và tôi sẽ sản xuất ra quyển sách này trong thời gian 8 tháng mà họ cho tôi. Để làm lại tất cả. Và tôi học hỏi từ điều đó, một thứ mà tôi sẽ không bao giờ quên tại sao cuốn sách đó thất bại và tôi chưa từng phạm phải cùng một sai lầm như thế lần nữa. Vậy nên bạn phải, bạn phải học từ sai lầm của mình và bạn phải sẵn lòng thất bại. Nếu không, bạn sẽ không bao giờ phát triển dạng da dầy đó mà thế giới cần.

LH: Đoạn (Sự) hội thoại nào mà chúng ta nên có với bản thân chúng ta nhiều hơn để đặt chúng ta lên trên con đường đạt được thành tựu và cảm thấy tốt hơn về con người của chúng ta và sự khác biệt độc đáo riêng của ta trong thế giới?

RG: Một đoạn hội thoại mà bạn nên đang có là cũng rất đơn giản. Cuộc sống ngắn hơn bạn nghĩ, OK, bạn 25 tuổi và bạn nghĩ woww, bạn có 10 năm để tìm hiểu ra cả cuộc đời này, và bạn có tất cả những viễn cảnh (vista) của thời gian, tôi trẻ, tôi khỏe, vv. Bạn không có gần như nhiều thời gian như bạn nghĩ, nó đi qua rất nhanh. (LH: Ồ thật à). Vì thế, bạn cần một cảm giác của sự gấp rút và năng lượng, như trước khi tôi 30, tôi sẽ phải thử và bắt đầu việc kinh doanh này, tôi phải thử làm một thứ gì đó, tôi không có nhiều thời gian như tôi nghĩ tôi có, đúng không nào. Và bạn phải phát triển một ngọn lửa bên trong bạn, bạn phải nói, bạn biết đó, rất nhiều khi, người ta không cho bạn hạn chót trong thế giới này, đúng không nào, nên bạn có thể dùng cả những năm 20, 30 tuổi mà không sản xuất ra cái thử mà bạn mơ ước về vì không ai thúc đẩy bạn, không ai nói với bạn rằng, bạn nên làm việc này trước khi bạn 35 tuổi hay chúng tôi sẽ thẩy bạn ra khỏi nhà hay bạn biết đó bất cứ điều gì như thế. Sẽ không có hậu quả nào cho sự trì hoãn, bạn phải tạo ra những hậu quả đó, bạn phải sống trên cái mà tôi gọi là miền (mặt, vùng) đất chết (death ground). (LH: Ùuu). Vùng đất chết có nghĩa là lưng bạn đang chống vào tường và đối thủ đang tiến đến bạn, đó là hoặc là đánh gục tụi nó hoặc là chết, đúng không nào. Và bạn phải nói với bản thân, tôi chỉ có bấy nhiêu thời gian thôi, đúng không nào, những năm sáng tạo đỉnh điểm cho bất cứ ai là trong giai đoạn đầu 30 tuổi. (LH: Vậy sao). Tôi nghĩ vậy, tôi tin là vậy. Và người ta cũng tìm (sản sinh) ra điều đó trong những nghiên cứu khác nhau. Có một loại sáng tạo khác mà một người có thể có khi bạn đến được giai đoạn cấp cao của tôi. Nhưng những lúc sáng tạo thật sự trôi chảy (suôn mượt) và tôi biết đó theo quan điểm cá nhân tôi là trong những lúc năm 30 tuổi của bạn và chúng len lỏi vào rất là nhanh. Và nếu trước lúc bạn đến tuổi giữa 30 và bạn chưa bắt đầu tạo ra một điều gì đó, thì ôi, bạn sẽ đến những năm 40 của mình và nó sẽ trở thành hơi quá muộn (trễ) rồi đó. Vì thế bạn không có nhiều thời gian như bạn nghĩ bạn có. Điều đó nên là cuộc hội thoại đầu tiên (số 1) mà bạn nên có với bản thân mình.

LH: Còn cuộc hội thoại nào khác không anh ngoài cảm giác của sự gấp rút?

RG: Um... thứ tồi tệ nhất trong cuộc sống là đạt đến tuổi 55 hay 60 và nói, tôi có tiềm năng, tôi có ước mơ khi tôi còn nhỏ tôi sẽ nghĩ đến là tôi sẽ làm, và bạn hiện thực hóa không một cái gì trong số đó, đúng không nào. Nên, bạn muốn có đạt được một thành tựu gì đó trong cuộc sống, một thứ gì đó mà bạn có thể thấy tự hào về, nó không nhất định là một cuốn sách hay gì đó, chỉ cần là thứ có thể tồn tại mà bạn cảm thấy tự hào về nó, mà cho bạn cảm giác đạt được thành tựu, đúng không nào. Bởi vì điều đó sẽ mang lan tỏa ra tất cả những khía cạnh khác trong cuộc sống của bạn, nó sẽ mang đến ra trong những mối quan hệ của bạn, nó mang lan tỏa ra việc bạn ngủ ngon đến mức nào vào buổi tối vv. Bạn muốn có điều đó (một điều như thế) trong cuộc sống. Bạn muốn đạt được một điều gì đó. Điều gì đó, điều gì đó mà tôi muốn đạt được (thành tựu được), là điều gì đó mà tôi được định ra (sinh ra) để đạt được và làm sao để tôi bắt đầu trên quá trình này từ ngày mai, không phải tuần sau hay năm sau mà ngày mai, đúng không nào. Có thể bạn sẽ không bắt đầu vì bạn chưa có đủ số tiền vốn nhưng bạn có thể bắt đầu lên kế hoạch, hay có thể bạn tham gia vào lớp học hoặc học kỹ năng mà bạn biết là bạn sẽ làm được điều đó từ ngày mai vv.

LH: Đâu là những kỹ năng mà anh ước gì anh đã thành thạo sớm hơn trong cuộc đời mà có lẽ anh đã thành thạo bây giờ (ở thời điểm hiện tại) hoặc chưa mà anh ước là anh đã có thể?

RG: Uhh... tôi ước tôi đã thành thạo nhảy ghi 3 điểm (trong bóng rổ). Haha. (Cười).

LH: Ok. Yeah, người thẩy banh hay tay.

RG: Không, thật ra thì, tôi không biết nữa. Bởi vì khi đến lúc viết cuốn sách đó, tôi đã học rất nhiều về cách nghiên cứu thông tin tài liệu, bạn biết đó, um. Có lẽ về marketing, cách tiếp thị, bởi vì tôi không quá giỏi về khía cạnh đó, nói thật với anh. Đó là vì sao tôi trông cậy vào những người như Ryan Holiday những người biết mình đang làm gì, trái ngược với tôi, người không biết gì cả. Nên tôi ước tôi đã có một chút thông minh hơn về những thứ như vậy. Bởi vì dồn trong đầu tôi quá nhiều (có quá nhiều thứ diễn ra trong đầu tôi) tôi ở trong suy nghĩ (đầu) tôi quá nhiều, đào trong những cuốn sách của tôi và nghiên cứu viết bài của tôi mà tôi chưa bao giờ thật sự chú ý (để ý/đặt sự chú ý) tới. Tôi hơi cứng nhắc theo hướng (khía cạnh) đó.

LH: Học về cách quảng bá và tiếp thị sản phẩm ư?

RG: Đúng vậy.

LH: Điều đó đúng đó, bởi vì, em trai tôi, người là một trong những người chơi violin jazz hay nhất thế giới (RG: Ồ thật à). Ừa, nó là có thể tranh luận là số một trong thế giới violin jazz. Và nó nói, có rất nhiều nghệ sĩ tài năng mà họ nghĩ rằng họ sẽ được khám phá ra trong tầng hầm của họ hay gì đó, nhưng bạn phải học cách làm sao để thuần thục kỹ nghệ của bạn và rồi làm sao để thuần thục nghệ thuật bán được bản thân bạn một cách rõ ràng (the art of selling yourself definitely). Bởi vì không ai biết bạn là ai, và bạn sẽ không có những cơ hội, và bạn sẽ không thể kiếm tiền từ kỹ nghệ từ (tác phẩm/sản phẩm/đứa con tinh thần) nghệ thuật của bạn hoặc là bạn biết đó tạo ra (cung cấp) một lối sống cho bản thân. Vậy nên, nếu không có ai biết đến nghệ thuật của bạn, thì bạn đang làm tước đi một dịch vụ (làm thiếu đi một sự phục vụ xứng đáng) cho thế giới bằng cách chỉ giấu nó cho bản thân mình hay một vài người bạn của bạn.

RG: Rất nhiều nghệ sĩ có vấn đề y như vậy vì họ nghĩ điều đó sẽ bôi nhọ bạn biết đó những gì họ sáng tạo ra. Và họ sợ phần đó trong cuộc chơi. Đó là lý do vì sao rất nhiều nghệ sĩ thất bại. Những người mà thành công biết cách làm sao chơi trò chơi của sức mạnh. Một mức độ nào đó họ không quá ngây thơ, phải không nào.

LH: Trò chơi của sức mạnh, ý anh là gì nhỉ?

RG: Hãy lấy thế giới nghệ thuật làm ví dụ. (LH: Ừa nè) một thứ mà tôi biết khá rõ, cá nhân tôi đã biết đến. Nó là một ngành cạnh tranh cắt/khứa cổ, đúng không nào. Số lượng trẻ đến trường học vẽ (trường nghệ thuật) như hàng trăm ngàn tính riêng trong nước Mỹ thôi. Còn số lượng nghệ sĩ có thể kiếm sống được từ đó, bạn có thể đếm họ trên đầu ngón tay (LH: Đúng vậy, ok, cười). Vậy điều gì đang xảy ra ở đây vậy ta? Rất là, rất là khó để đạt được thành công, và ai là những người mà làm được? Họ đã học hỏi, họ đã mạnh mẽ (rắn rỏi, cứng rắng) hơn, và họ đã học được cách tiếp thị bản thân mình, họ học cách truyền bá, họ học được cái gì bán được ở thời điểm này và họ đã thuần thục khía cạnh đó của cuộc chơi này, bạn biết đó. Ở ngay đây tại Los Angeles, mỗi một người nào khác là một người mong muốn trở thành diễn viên hay biên soạn kịch, đúng không nào, và họ nghĩ họ có hội tụ tất cả những tài năng trên thế giới. Nhưng họ không có tính kỷ luật, họ không có cách tiếp cận nó ngày qua ngày, họ không biết cách để bán bản thân mình. Ý tôi là tôi xử lý với chuyện đó như mọi lúc, tôi đã làm việc cố vấn cho diễn viên trong giai đoạn thử vai họ không biết cách trình bày bản thân và bán những kỹ năng của họ, họ nghĩ chỉ cần khả năng tự nhiên của mình là đủ nhưng sự thật không phải vậy.

LH: Vậy kỹ năng đó là gì, nghệ thuật bán bản thân mình, marketing, vậy đó là các kỹ năng giao tiếp (truyền thông), hay đó là hiểu được bản chất con người về cách con người nghĩ gì và giúp xây dựng họ lên, anh cho rằng kỹ năng đó là gì?

RG: Nó bao hàm tất cả như cái bánh sandwich vậy đó.

LH: Haha, đó là tất cả quyển sách của anh gộp lại.

RG: Đúng, đúng.

LH: Nó là sự khuyến dụ, sức mạnh, sự thuần thục, tất cả những thứ này.

RG: Ừ, ừ, ừ. Um. Bạn phải hiểu trò chơi sức mạnh (quyền lực) ở một mức độ nào đó. Bạn phải hiểu rằng có những người kiểm soát việc kinh doanh của bạn, ngành của bạn, họ có nhiều sức mạnh hơn những người khác. Họ có những cái tôi, họ bất an, nếu bạn không biết cách nào để gây sự thu hút được họ, nếu bạn không biết cách gây thu hút cho quyền lợi (lợi ích) cá nhân của họ, họ sẽ không hỗ trợ tài chính, họ sẽ không trợ giúp bạn, bạn phải hiểu trò chơi chính trị này, và bạn phải có khả năng chơi nước mà có thể chiều lòng được họ, đôi khi bạn buộc phải từ bỏ cái tôi của mình (LH: Umm umm) và làm những việc mà chính xác không phải là thứ mà bạn muốn làm. (LH: Vâng). Nhưng đó là nước đi sự nghiệp đúng đắn. Bạn cũng phải biết làm sao để đóng gói thứ này thứ kia. (LH: Vâng). Và tôi nói rất nhiều về điều này trong những quyển sách của tôi, trong 48 Quy Luật Của Sức Mạnh. Bạn phải hiểu tâm lý con người. Con người muốn sự kịch tính, họ muốn gì đó nó nổi trội, họ muốn gì đó mạnh mẽ, có nhiều sức lực, có ảnh hưởng lớn, và bạn ngồi ở đây viết về những thứ hơi lạc đề nó bán theo một cách dường như nửa vời vv. Bạn phải đánh trúng trực tiếp, bạn phải đánh vào cảm xúc của con người, chúng ta là những động vật có cảm xúc. Và đó gần như là chìa khóa của marketing, là đánh vào cảm xúc của mọi người, không phải lý trí của họ, không phải ý tưởng của họ, đúng không nào. Ý tôi là, nó là tất cả mọi thứ, bạn phải hiểu bản chất con người, bạn phải hiểu tâm lý, bạn phải hiểu những thứ chính trị và cái tôi.

LH: Bạn phải học rất nhiều trong cuộc sống để, bạn biết đó, lấy một điều gì đó trong bạn ra và trở thành hơi hơi thành công (RG: Ừa). Đó không chỉ là chính món kỹ nghệ đó, nó là tất cả mọi thứ còn lại xung quanh món nghề đó.

RG: Thật tiếc thay, bởi vì, Steve Jobs và Wozniak, họ của anh ấy là (LH: Ừa đúng rồi, là Wozniak) thì Wozniak là người vượt trội (xuất chúng) hơn cả. Anh ấy là người xuất chúng về máy tính trong thời đại của anh ấy những năm cuối thập niên 70, đầu thập niên 80. Steve Jobs thì thật sự khá là yếu khi mà nói đến máy tính hay điện toán và những thứ như vậy. Nhưng hãy nhìn xem ai là làm nó trở nên thành công (đã làm nên chuyện). Người mà hiểu về marketing, phải không nào. Anh ấy hiểu được

LH: Tâm lý con người, marketing, sự thuyết phục, trò chơi chính trị, những sự kịch tính (the theatrics) của giao tiếp.

RG: Sự kịch tính, chính xác rồi. Tài năng là quan trọng nhưng nó chỉ đưa bạn đến mức đó thôi, bạn biết đó, có rất nhiều người chơi bóng rổ rất tài năng chỉ ở trong nước Mỹ thôi nhưng những người mà vươn lên đạt được thành công không phải lúc nào cũng là những người tài năng nhất, nhưng họ là những người có tính kỷ luật nhất trong số họ.

LH: Chắc chắn rồi. Tôi đã chơi cùng với rất nhiều vận động viên giỏi hơn tôi trong các đội, nhưng mà họ không đủ kỷ luật hay đủ tính cam kết để có thể nỗ lực thêm một chút nữa và tập luyện để lên trình độ kế tiếp cao hơn. (RG: Ừ) để ra sân, để ở lại trên sân, để nhận banh hay để tham gia vào các buổi kiểm tra trình độ hay bất cứ thứ gì như vậy. Và tôi muốn nói là tôi có nhiều sự cam kết hơn rất nhiều người mà giỏi hơn tôi. Và tôi còn nhớ như, có những anh chàng trong những trận bóng rổ hữu nghị mà có khả năng chơi giởi như quái thú, nhưng họ lại thiếu đi sự kỷ luật và sự đều đặn hay thái độ và họ bị đá ra khỏi đội chơi bởi vì họ có một thái độ tồi (RG: Ừ). Nên chúng ta phải học những thứ khác này, chắc chắn rồi. Anh nghĩ đâu là kỹ năng mà rất nhiều người đã luyện thành thục mà thực ra đang làm lãng phí thời gian của họ?

RG: (Gãi đầu). Hmmm. Tôi chưa bao giờ nghĩ về điều đó. Ý tôi là, bạn có thể thử quá nhiều thứ trong đời, bạn có thể học quá nhiều thứ trong đời, và chưa bao giờ thành thạo một cái nào trong số đó, phải không nào. Nên sự hấp dụ trong nền văn hóa của chúng ta là với tất cả những sự truy cập được vào thông tin, tất cả những thứ diễn ra trên truyền thông để suy nghĩ là ờ tôi sẽ bắt đầu như cầm cây đàn ghi ta lên bây giờ và rồi tôi sẽ học cái này và rồi tôi sẽ học cái kia. Nên mọi người có vẻ đại loại như đang thử quá nhiều thứ khác nhau và họ không chú tâm học vào một thứ để thật là thật là thật là giỏi (LH: Vâng). Đó giống như là một kiểu lỗi chính mà tôi nhìn thấy ở trong rất nhiều người đặc biệt là khi họ còn trẻ. Bởi vì nó rất khó khi có quá nhiều thứ ngoài kia và có quá nhiều sự lôi cuốn (cám dỗ, dụ dỗ).

LH: Và tôi nghĩ có một sự cân bằng cho nó vì có một quyển sách, tôi nghĩ tác giả tên là David Epstein. Anh có biết David Epstein không, người đã viết cuốn sách tên là Gen Thể Thao (Sports Gene), hình như tựa nó là vậy. Nhưng anh ấy cũng viết một quyển sách tên là Range, nói về tất cả những người thành công mà có một dãy các kỹ năng mà về sau trong cuộc sống, tôi nghĩ tôi đã đề cập điều này với anh trước đó, là anh có một dãy các kỹ năng mà anh cũng tạm ổn nhưng mà không thật sự tối ưu hóa hay thành công nhờ vào, anh gom lại những dãy kỹ năng mà anh có và tạo ra những cuốn sách kỳ lạ này, (RG: Ừ), ý tôi là những quyển sách kỳ lạ đầy sức mạnh này, mà chúng khác biệt vào thời đó, chúng độc đáo. Và nếu anh không có một dãy thử các thứ này, có lẽ anh đã không tạo ra sản phẩm độc đáo này đến cuối cùng.

RG: Tôi đồng ý với anh nhưng tôi, có một yếu tố mà tôi muốn xoắn ở đó. Ví dụ như, tôi đã học kỹ năng nghiên cứu khi tôi làm việc ở Hollywood và trong báo chí, và đó thật sự là một kỹ năng (LH: Vâng). Bạn biết đấy, tôi học cách lục mò tìm các thư viện như anh không còn có ý tưởng nào (biết) cách lùng sục một thư viện ra làm sao, phải không nào. (LH: Cười). Tôi đã làm nó hằng năm liền (LH: Ồ, hẳn phải tốn rất nhiều thời gian và năng lượng). Ừ, nó không giống như một kỹ năng nửa vời mà tôi có, nó là một kỹ năng thật sự (LH: Đúng rồi). Và cái kỹ năng báo chí mà tôi học, bạn biết đấy, là 4-5 năm viết dưới một hạn chót nộp bài, làm cho mọi thứ ngắn gọn, và kịch tính, tôi không quá thành công dữ dội nhưng mà tôi có thể nói đó cũng là một kỹ năng, nên khi tôi kết hợp mọi thứ lại và kiến thức của tôi về lịch sử vv. đúng là có một dãy, và trong dãy đó tôi hoàn toàn đồng ý với tác giả (LH: Vâng). Nhưng nếu chúng theo kiểu kỹ năng tầm phào (tầm thường, xuyền xoàng, vừa vừa), tôi không biết là sao mà tất cả chúng có thể khớp lại với nhau cùng một chỗ, bạn biết đó.

LH: Nhưng nó đều nằm trong khả năng viết và tìm kiếm thông tin, nó không giống như tôi sẽ làm những thứ khác mà không có liên quan đến việc này. Tôi hiểu ý anh rồi.

RG: Ừ. Cho quyển Mastery (Thuần Thục), tôi đã phỏng vấn Paul Graham, vì tôi đồng ý với ý tưởng đó, tôi cũng ủng hộ ý tưởng đó, việc học 4-5 kỹ năng và rồi kết hợp nó theo một cách độc đáo riêng. Nhưng ông giống như, ông ấy là một trong những nhà kinh doanh công nghệ thành công nhất trong thời đại của chúng ta, ông ấy vào đại học và học những kỹ năng hack máy tính và ông ấy nhảy vao AI (trí thông minh nhân tạo) từ rất sớm (thưở sơ khai), nhưng không thích nó, ông không thích những kiểu chính trị trong đó nên ông ấy bỏ học, và ông ấy đến Ý để học vẽ, phải không nào, và ông ấy bắt đầu vẽ trong nhiều năm và trở nên rất giỏi về khoản đó và gần như rất giỏi trong thiết kế vv. Và rồi ông ấy quay trở lại New York và ông nghe được một đoạn quảng cáo trên radio cho Netscape và tương lai của Internet sẽ là bán hàng trên Internet, điều mà chưa từng có ai đã làm trước đây, và ông ấy nghĩ Hmmm có thể tôi có thể dùng những kỹ năng thiết kế của tôi và kiến thức của tôi về máy tính để tạo ra một thứ gì đó mà rất thẩm mỹ (aesthetically pleasing) và rất dễ để điều hướng, wouldn't be like ...., và nó hình thành cái mà là cửa hàng online đầu tiên mà Yahoo đã mua và tiếp tiếp nữa. Nhưng ông ấy rất giỏi về hai thứ đó, bạn biết đó, Steve Jobs rất giỏi về yếu tố thiết kế của công nghệ, và như thế. Tôi sẽ hơi cảnh giác khi nói với người khác rằng bạn nên kiểu như học 4-5 thứ theo một cách nửa vời (LH: Vâng). Bởi vì thứ chính mà bạn muốn, thứ chính mà sẽ kéo bạn tiến lên trong cuộc sống là mức độ nhiệt tình của bạn và hào hứng của bạn.

LH: Hơn bất kể những thứ gì khác ư?

RG: Ừ, tình yêu của bạn với một thứ nào đó. Vì vậy bạn nên kiểu như học và cảm thấy tràn trề năng lượng và cảm thấy thật sự hào hứng về nó và nếu bạn cứ mãi loanh hoanh thử hết thứ này đến thứ kia, bạn sẽ không mang đến loại..

LH: Một người bạn của tôi nhiều năm trước, có lẽ 18 năm trước, đã nói với tôi rằng thế giới tạo ra khoảng trống cho những người đầy đam mê và có một câu trích dẫn của um... huấn luyện viên của Đội The Green Bay Packers (bóng bầu dục) rằng nếu bạn không lên lửa sự nhiệt huyết, bạn sẽ bị đuổi khỏi đội một cách đầy nhiệt tình. (RH: Ừ vậy hả) Giống giống như vậy, tôi đang nói lại câu đó, nếu bạn không lên lửa nhiệt tình, bạn sẽ bị đá ra khỏi đội (RG: Ừ). Bởi vì chúng tôi cần những người ở đây mà rất hào hứng và tràn đầy lòng đam mê về thứ mà họ đang làm, nếu không thì, chúng ta làm cái gì ở đây chi (RG: Ừ), chúng ta sẽ thua nếu bạn không lên lửa với lòng nhiệt huyết. Nên tôi nghĩ, có lẽ đó là một trong những kỹ năng tuyệt vời nhất là có năng lượng để có sự nhiệt tình về cái mà bạn đang làm (RG: Đúng rồi), để mang giành lấy những cơ hội hơn việc thuần thục kỹ năng với một thái độ không tốt. (RG: Đúng rồi), tôi cho là vậy. (RG: Ừa). Chẳng có vui tí nào nếu mà có một người trong đội của bạn mà rất giỏi một việc gì đó nhưng mà lại ác tính, ghê tởm và lôi thôi và không đúng giờ và bạn là ai chứ, như không quan trọng bạn tài năng đến mức nào, đúng rồi, đó còn là những kỹ năng khác đi kèm với nó nữa. Nếu mà một người đang chật vật để hoàn thành mục tiêu của họ thì sao. Chúng ta đã nói về nỗi sợ một chút, bạn biết đó, nó giữ người ta lại trong việc cố gắng và bung ra ngoài kia, nhưng nếu như họ đã có mục tiêu của họ rồi, họ có thứ này rồi, và họ sẵn lòng lăn xả ra ngoài kia để theo đuổi mục tiêu đó, nhưng họ chật vật trong việc hoàn thành nó, thì anh có một số những chiến lược hay chiến thuật nào để định hình cuộc sống của bạn theo một cách để đạt được mục tiêu nhiều hơn?

RG: Ừ, ý tôi là, um. Tôi gọi nó là cái thang của những mục tiêu đi xuống (hạ xuống dần). Đó là một trong những phần mở đầu của quyển sách (48 Quy Luật Của Sức Mạnh). (LH: Ok). Vậy nên cái bạn muốn là một hỗn hợp các thứ bởi vì rất nhiều sự thành công trong cuộc sống đang tạo ra một mức cân bằng này. Nên bạn muốn một mục tiêu chung cho bản thân. Ví dụ như bạn muốn đạt được thành tựu trong việc kinh doanh này mà bạn muốn khởi sự, phải không nào, nhưng bạn chưa đủ sức để đến đó, bạn chưa có thể tạo cầu nối để kết duyên đến đó, ok. Và bạn nói, đây là mục tiêu dài hạn của tôi. Và rồi bạn xây dụng một cái thang của những mục tiêu đi xuống gồm những việc (thứ) nhỏ để đạt đến điều đó và trong đó. Ví dụ như mục tiêu của bạn là 5 năm, bạn sẽ bắt đầu khởi nghiệp vụ làm ăn đó/sự kinh doanh (start a business), và trong thời hạn (khoản thời gian) đó, bạn có tháng, tuần và ngày và bạn đang xây dựng những mục tiêu nhỏ mà bạn có thể đạt được và những mục tiêu đó có thể đạt được. Nên, tôi muốn khởi sụ kinh doanh của tôi, thị trường rất khó khăn ngoài kia, có một thứ mà tôi không nghĩ tôi giỏi lắm, được rồi, bắt đầu từ mai tôi sẽ bắt đầu học kỹ năng mới này, tôi sẽ đến trường học, tôi sẽ đọc quyển sách này, phải không nào. Hãy cho bản thân một mục tiêu mà bạn có thể đạt được trong một tuần, đúng không nào, hay trong hai tuần. Và thứ mà đang giết chết bạn là bạn suy nghĩ quá dài hạn và bạn không thể đến được đó và nó dường như làm cho nó cảm thấy việc đó là bất khả. Nó đang giết chết tinh thần của bạn, phải không nào. Bạn quá tham vọng, bạn nghĩ quá xa xa quá nhiều về tương lai, bạn cần những mục tiêu nhỏ có thể đạt được hơn. Nên cái chuyện làm ăn tốt của anh, quyển sách hay của anh, và chương trình podcast hay của anh có những bước đi nhỏ khác anh cần phải bước qua để đến được đây (LH: Đúng, đúng rồi). Hãy tạo ra một bước đi mà bạn có thể đạt được trong một tháng, một tuần hay sao đó và đạt được nó. Đừng làm nó trở nên quá khó, nhưng cũng đừng đặt nó ra quá dễ. Tôi luôn nói với mọi người, đặt nó ra ở trên mức mà bạn nghĩ bạn có thể làm một chút xíu và bạn sẽ đến được đó. Nhưng nếu bạn cho bản thân một mục tiêu trong một tháng, đó là một bước tiến đến việc tạo ra một thứ to lớn hơn này và bạn đạt được nó, bạn sẽ có một cảm giác tự hào và đạt được thành tựu. Bạn đã làm gì đó, phải không nào (LH: Vâng). Bạn đã bước một phần tới đó, và bây giờ bạn biết đó với sự quyết tâm này bạn biết đó bạn đang trên con đường của mình và bạn có thể làm việc đó lại một lần nữa và bạn có thể tạo ra một mục tiêu nhỏ hơn khác. Và bạn đang không chú ý đến 5 năm tới đây, bạn đang chú ý đến những mục tiêu ngày mai, mắt bạn đang tập trung vào những bước đi nhỏ này, bạn không mất tầm nhìn với mục tiêu to lớn hơn bởi vì khi đó bạn sẽ mắc kẹt (vùi đầu) ở trong những hàng ngàn chi tiết. Làm việc này (đặt mục tiêu nhở) sẽ thúc đẩy bạn nhưng sự tập trung chính của bạn là vào đạt được những gì bạn đặt ra cho một tháng rồi qua một tháng, tuần này rồi qua tuần khác, những bước đi bé bi baby bé nhỏ (con nít nhỏ). (LH: Đúng rồi). Nếu bạn làm việc gì đó mỗi ngày và bạn đạt được những thứ này, thì cảm giác mà bạn chưa từng làm một chuyện gì cả là cái đang giết chết bạn. Bạn cần có một cảm giác là thật ra bạn có một thứ gì đó để thể hiện chứng minh cho điều đó, bạn thật ra đã đến một phần gần hơn trên con đường đến đó rồi. (LH: Vâng). Và hãy tin tôi, khi tôi bắt đầu một quyển sách, nó như 'Ấhhh, tôi không thế làm sao tôi có thể làm được' (LH: Nó thật là một thử thách to lớn). Tôi đơn giản đã bắt đầu và tôi đi từ những mục tiêu đơn giản và tôi có một quá trình tôi đi qua và tôi không lo về 3 năm phía trước chặng đường, tôi lo về những gì mà tôi sẽ làm trong ngày mai.

LH: Yeah. Đó là không lo về sản phẩm hoàn chỉnh, nó giống như leo một ngọn núi, nếu bạn cứ nhìn lên trên suốt (cứ mãi nhìn lên trên), bạn sẽ nghĩ như trời ơi cái này thật xa xôi phía trước kia, và bạn sẽ trở nên thật mệt mỏi, bạn sẽ như ôi tôi không làm được đâu. Nhưng nếu bạn chỉ tập trung vào từng bước một mỗi lúc, và rồi khi bạn tạm dừng và bạn nhìn lên lại, bạn đã tiến xa hơn, thì nó sẽ cảm thấy mãn nguyện hơn theo cách đó. Um. Chúng ta nên biết gì về Những Quy Luật Hằng Ngày, một quyển sách mới, 366 thiền định về sức mạnh, sự quyến rũ, sự thuần thục, chiến lược và bản chất con người. Tại sao quyển này sẽ trở nên giúp ích cho mọi người để đọc từng miếng mỗi ngày một thứ gì đó mà họ có thể áp dụng hành động cho bản thân, anh nghĩ thế nào?

RG: Tôi đã ở trong lĩnh vực này, Lewis à, 25-26 năm, đó là một khoản thời gian cũng khá dài. Và tôi đã học được rất nhiều (LH: Umm). Và nếu tôi có thể cô cạn (cô đọng / đút rút / rút gọn boil down) điều mà tôi nghĩ làm một người thành công trong một cảm giác hay một chữ, tôi sẽ nói đó là thái độ của bạn trong cuộc sống, đó là rìa khứa (khía cạnh khác biệt / khía cạnh giúp bạn cạnh tranh được tiến bộ), phải không nào. Nó không phải là kỹ năng của bạn, nó không phải là những thứ khác kia, nó là cách mà bạn nhìn thế giới, phải không nào. Nếu bạn nhìn thế giới qua lăng kính mà đầy sự tiêu cực như là không có ai quý mến tôi, cả thế giới này chống đối lại tôi, tôi không đủ giỏi, tôi không xứng đáng những thứ này, đó là những cái mà bạn sẽ có trong cuộc sống, phải không nào. Nếu bạn nhìn thế giới như một cơ hội cho tôi, tôi giỏi, tôi có sự hăng hái (aggressive), tôi biết cách đến được đó, tôi sẽ đang đến được với mục tiêu đó, đó sẽ là điều mà bạn sẽ có. Vậy nên cách bạn nhìn thế giới sẽ là cái mà bạn sẽ có và thái độ đối với tôi là thứ có sức mạnh nhất là thứ đầy uy lực nhất, đặc biệt là trong ngày nay, là một thái độ thực tế, phải không nào. Bạn có khả năng nhìn thế giới, trước tiên, bạn có khả năng nhìn vào bản thân và xem xét (assess) bạn là ai và không bị chất đầy bởi những ảo tưởng này hay những bất an này. Đây là con người của tôi theo một cách thực tế. Đây là những vấn đề của tôi, những điểm yếu của tôi, những điểm mạnh của tôi, đây là những gì mà tôi giỏi về, đây là những gì mà tôi được định mệnh sẽ tạo ra. Khả năng của bạn để nhìn vào người khác thật sự ra và nhìn thấu qua vẻ bề ngoài của họ, nhìn xuyên qua những mặt nạ của họ, họ giả vờ là thế này nhưng thật ra họ là thế kia. Tôi sẽ không bị dụ đâu, tôi sẽ không ngây thơ và tôi sẽ không bị dụ đâu, tôi sẽ nhìn qua nó. Đây là cách thế giới đang ở hiện tại, đây là những xu hướng, tôi sẽ không bị lừa bởi những thứ trên mạng xã hội, tôi biết điều gì đang diễn ra và nơi nào mà thế giới đang hướng đến trong 3 năm tới. Bạn có sự tầm trung sắc như tia lazer, bạn nhìn thấu bản thân mình, bạn nhìn thấu những người khác, bạn nhìn thấu những điều vớ vẩn trên thế giới, bạn hiểu điều gì đang xảy ra, bạn không thể thất bại nếu bạn có một thái độ như vậy, phải không nào. (LH: Ứmm). Và bạn cũng hiểu sức mạnh của việc trở nên không sợ hãi và thử rủi ro, mà cũng là một phần của một thái độ thực tế. Vậy, làm sao để bạn đến được đó. Điều đó không dễ bởi vì chúng ta được sinh ra với một thái độ nhất định, chúng ta được sinh ra với các thứ, với những gánh nặng và những điều mang theo từ tuổi thơ của chúng ta vv. Nó như là một quá trình diễn ra hằng ngày (LH: Vâng) đúng không nào, bạn phải nhìn ra trước thái dộ tiêu cực của bạn, nó đến từ đâu (xuất phát từ đâu), những vấn đề với nó, điều gì đang giữ chân bạn lại (kìm hãm bạn lại), và giờ bạn có sức mạnh để bắt đầu nhào nặn nó theo một mức mà có thể thực sự trở thành một thứ gì đó mạnh (cứng cáp) và đầy sức mạnh (strong and powerful). Và đây là điều mà quyển sách này được thiết kế dành cho. Và tôi đã nói về chủ đề này trong 25 năm, nó được rải rắc trong 6 cuốn sách, phải không nào, trong Mastery tôi chỉ bạn làm sao để trở nên thực tế về sự nghiệp của bạn, trong Power tôi chỉ bạn làm sao để trở nên thực tế về những trò chơi quyền lực và chiến tranh, làm sao để trở nên có chiến lược tốt, trong Human Nature, làm sao để nhìn thấu người ta. Nhưng tất cả đều nằm rải rắc, nó khó mà có thể tìm được một sợi chỉ kết nối chung qua những cuốn sách khác nhau này. Cuốn sách này (Quy Luật Hằng Ngày) sẽ mang (kết nối) chúng (tất cả) lại với nhau (LH: Umm), nó sẽ giúp bạn, nó rất tập trung, và tôi nói về nó trong phần giới thiệu về cách hình thành thái độ thực tế cứng rắn rỏi đó về bạn, nơi bạn đang đi đến trong sự nghiệp của bạn, những sai lầm bạn đang phạm phải về con người, những hạn chế (điểm yếu) của họ và những trò chơi sức mạnh họ đang chơi, về nó cần gì để gây ảnh hưởng và thuyết phục người khác và những điều khác khác nữa. Và bạn sẽ làm những điều này mỗi ngày. Tôi biết bởi vì tôi thiền định mỗi buổi sáng, tôi đã làm điều này tính đến nay được 11 năm rồi. Nó đã cứu giúp cuộc đời tôi, tôi có thể thành thật mà nói. Mỗi buổi sáng, tôi ngồi trên gối 40 phút, tôi chỉ tập trung vào việc thoát ra khỏi bản thân tôi, và tôi học được qua quá trình này, rằng hằng ngày ngày qua ngày rồi lại ngày qua ngày, sự thay đổi bắt đầu xuất hiện, nó không xuất hiện theo một cách rất rầm rộ, nó không xuất hiện ra như WOW, tôi khác biệt rồi, nó dường như xuất hiện ra theo một cách vô thức, mọi thứ thấm nhuần vào bạn mà thậm chí bạn còn không nhận thức được. Cuốn sách này được thiết kế để thẩm thấu (lòn sâu phía dưới / nhìn) qua lớp da của bạn, ngày qua ngày rồi ngày qua ngày, bạn sẽ đọc nó, nó sẽ khiến bạn suy nghĩ, bạn sẽ đến ngày tiếp theo, nó sẽ như củng cố mạnh hơn ý tưởng đó, đến nhìn nó từ một góc độ khác hơn và dần dần nó sẽ thấm nhuần qua lớp da của bạn và nó sẽ dần thay đổi khác đi một chút cách mà bạn nhìn thế giới và thay đổi thái độ của bạn, và có thể khi bạn đọc lại nó trong một năm sau. Đó là cái mà nó được thiết kế ra để làm (để đạt được).

LH: Đối với tôi, đây chính xác là một kiểu sách hoàn hảo cho tôi bởi vì nó rất khó cho tôi để đọc hết qua một cuốn sách đầy đủ từ đầu đến đuôi, bất cứ thể loại sách nào, nhưng mà khi tôi có thể đến một trang mỗi ngày và đọc một cái gì đó mà có đầy sức mạnh mà có thể giúp tôi cải thiện và cho tôi một mẹo nhỏ, một chiến lược, một ý tưởng để cải thiện điều gì đó trong cuộc sống của tôi, thì nó là loại sách hoàn hảo. Nên hãy chắc rằng các bạn đặt vài quyển (Quy Luật Hằng Ngày, RG: Cười hì hì) bởi vì các bạn của bạn sẽ thích nó, đặc biệt trong một thế giới nơi mà khó cho nhiều người để tập trung trong một quãng thời gian dài và giữ sự chú ý của họ vào một thứ gì đó trong một tuần, hay nhiều tuần, hay đôi khi qua nguyên cả một quyển sách, bạn biết đó, tôi không muốn đại chúng hóa, nhưng thế hệ millenial của thế giới (RG: Cười hì hì), đây có thể là một cuốn sách hay để họ đặt lấy như là một món quà. Vậy nên, hãy đặt nó. Và mỗi ngày, bạn sẽ có một trang sách mà sẽ cho bạn một số thiền định về sức mạnh, sự thu hút, sự thành thục, chiến lược và bản chất con người. Nó sẽ giúp bạn cải thiện cuộc sống của mình, nên hãy chắc rằng các bạn xem qua nó nhe. Anh đang dành nhiều thời gian nhất ở đâu trên mạng xã hội hiện giờ?

RG: Um.. tôi có một người quản lý tài khoản TikTok của tôi (LH: Ừ, có mấy có TikTok hay trên đó). Yeah, tôi thật sự không dành nhiều thời gian trên đó, nhưng tôi có nhìn lướt qua nó và đó đại loại như là một tiền tuyến mới và khá là thú vị. (LH: Rất là thú vị). Yeah. Um, nó không đến tự nhiên đến với tôi nhưng tôi đang học sử dụng nó (LH: Ừ), bởi vì bạn biết đó tôi không ở độ tuổi mà nó TikTok với tôi (LH: Cười) tôi không biết nhưng tôi có nhiệt huyết. Có lẽ tôi dành thời gian nhiều hơn trên Instagram, tôi phải thú nhận. (LH: Tên ông là Robert Greene Official trên Instagram phải không.) Yeah. (LH: Ok). Tôi đã bỏ chơi Facebook như nhiều người khác và tôi cũng không phải người sử dụng Twitter nhiều mặc dù tôi có một tài khoản Twitter. (LH: Robert Greene trên Twitter, nhưng Robert Green Official, anh đăng nhiều hơn trên Instagram) Ừ. Tôi có các bài trên Twitter nữa và tôi có một số thứ trên TikTok. (LH: Trên TikTok anh là Robert Greene à). Tôi không biết nữa. (LH: Họ sẽ kiếm tên anh và họ sẽ tìm được trên đó, chúng tôi sẽ thêm đường link vào để mọi người có thể thấy được anh).

LH: Tôi muốn hỏi anh, một câu hỏi tôi đã hỏi anh rồi, đây là lần thứ 4-5 anh tham gia chương trình rồi. Nó gọi là Ba Sự Thật và tôi có những câu trả lời trước của anh. Nên tôi tò mò liệu nó có biến đổi (tiến hóa) hay thay đổi khi có thể anh có một quan điểm nhìn khác trong cuộc sống bây giờ. Vậy câu hỏi như thế này, hãy tưởng tượng đây là ngày cuối cùng của anh trên Trái Đất nhiều năm sau này, và anh tiếp tục hoàn thành những mục tiêu và ước mơ của mình nhưng vì bất kể một lý do nào đó, anh phải đem hết tất cả những sản phẩm/tác phẩm của anh theo và đây là ngày cuối cùng của anh và anh có 3 điều cuối cùng để chia sẻ với thế giới, 3 bài học này bạn sẽ để lại hay 3 Sự Thật bạn sẽ chia sẻ với mọi người, và họ sẽ không có truy cập tới những quyển sách của anh, những tác phẩm của anh hay cuộc phỏng vấn này hay bất kỳ nội dung nào của anh. Điều gì sẽ là 3 Sự Thật anh sẽ để lại cho thế giới này?

RG: Whoa. Bạn biết đó, gần đây tôi phải chịu một cơn đột quỵ, như 3 năm về trước, chẳng biết đến từ đâu. Tôi đã hoàn toàn khỏe mạnh, bơi lội, đi leo núi, làm mọi thứ, anh biết đó, và rồi tất cả bị tước đi hết khỏi tôi. Vậy nên sự thật là, sự thật đầu tiên là, đừng đinh ninh bất cứ thứ gì là điều hiển nhiên (được ban cho). Đừng cho rằng những gì bạn đang có hiện tại sẽ còn tiếp diễn mãi mãi, nó có thể bị tước đi khỏi bạn ngay ngày mai. Và trân trọng và yêu thương sâu sắc những gì bạn đang có hiện tại, đó là một món quà quá tuyệt vời để còn trẻ. Tôi ước tôi có thể quay trở về trẻ lại bởi vì đó là một khoản thời gian vui vẻ nhất cuộc đời của tôi, phải không nào. Bạn đang trong tuổi 20, bạn khỏe mạnh, bạn hứng khởi, bạn quyến rũ, bạn có rất nhiều niềm vui. Nhưng mà nó không kéo dài đâu, nên hãy trân trọng nó và hãy thấm vào mỗi từng giây phút trong đó. Bởi vì một thứ như vậy (đột quỵ) có thể xảy đến với bạn ngay ngày mai, đặc biệt là với dich COVID chúng ta đang sống qua. Nên đừng cho rằng ngay cả những điều nhỏ nhặt nhất là hiển nhiên phải có. Bởi vì nó có thể bị tước đi khỏi bạn.

LH: Một cái rồi. Hehe

RG: Đừng có sợ khi đối mặt với những điểm yếu của chính mình, phải không nào. Tôi đang nói dựa trên kinh nghiệm, bởi vì anh đang hỏi tôi như chuyện gì đã xảy ra gần đây. Tôi phải bắt đầu chấp nhận những hạn chế riêng của tôi bởi vì tôi nghĩ rằng tôi có thể làm bất cứ thứ gì, phải không nào. Và nó không chỉ là những hạn chế về mặt thể chất nó còn về những hạn chế tâm lý, những sự bực bội mà tôi có. Nó là sự tức giận với bản thân mình. Tại sao tôi không thể... có gì không đúng với tôi à, trong buổi vật lý trị liệu của tôi, tôi không thể làm mạnh cánh tay trái của tôi vv. Và tôi đã sợ, tôi nghĩ vậy, để đối mặt với nó và để thấy tôi chính là kẻ thù chính của tôi. Tôi có lẽ đã ngán vào đường phục hồi của chính mình bởi thái độ của mình, bằng việc mất kiên nhẫn, bằng việc trong sự thúc hối quá nhiều, phải không nào. Vậy nên tôi phải lùi bước lại, và tôi phải nhìn ra, tôi phải có một chút sự khiêm tốn. Nó giống như một bài học vậy đó, anh biết đó. (LH: Vâng). Tôi không quá tuyệt như tôi nghĩ tôi là, nhưng tôi có thể cải thiện điều đó. Khi bây giờ tôi biết là sự mất kiên nhẫn của tôi đang ngán đường tôi, tôi sẽ cải thiện điều đó mỗi ngày. Nên nếu vào buổi tối, tôi bị vấp hay làm rớt gì đó, tôi sẽ bình tĩnh và tôi đang trải quá liệu trình vật lý trị liệu này mà đang cố gắng điều chỉnh thái độ của tôi với chính cơ thể của mình. Nhưng tôi đang đối mặt với những hạn chế của tôi, và nó có thể ở bất cứ độ tuổi nào và nó đang giúp đỡ tôi vượt qua sự kiện khó khăn này tôi đang trải qua hiện nay. Ba cái lận à?

LH: Hehehe, ba cái.

RG: Tôi đoán là, tôi hy vọng là nghe nó không quá ủy mị, như Robert Greene không phải như là trong 48 Quy Luật Của Sức Mạnh nữa, bởi vì tôi vẫn là một ông cứng rỏi, đừng lo cho tôi, tôi chưa lục nghề đâu, có lẽ một chút thôi (LH: Cười. Ừ). Khả năng để tha thứ cho người khác (LH: Ù). Bạn biết đấy, tôi không phải là một người dễ dàng tha thứ nhất trên thế giới, nên tôi có một đoạn trong Mastery, nó tên gọi là 'Suffer fools gladly' Sự khổ đau đánh lừa một cách thú vị (vui vẻ). Nó là một câu nói trong Kinh Thánh. Và nó có nghĩa là thế giới luôn đầy những người ngốc nghếch, những kẻ ngốc, mà khá ngu hay không biết họ đang làm gì vv. Và khuynh hướng của bạn là sẽ trở nên bực tức (tức giận), cáu gắt, và thất vọng, và thay vì bạn phải chịu đựng (chịu khổ) với họ, bạn cần khoan dung hơn với họ bởi vì có quá nhiều người như vậy trên thế giới, phải không nào. Và tôi chưa từng giỏi làm việc đó, bạn biết đó, và tôi học được là khi tôi phán xét người khác vv. nó kiểu như đi theo hướng ... tất cả đều liên quan chung với nhau nhưng bạn biết đó có lẽ tôi phán xét quá nhanh, có lẽ tôi có thể hiểu vấn đề của họ, có lẽ nếu tôi thuê nhà nghiên cứu này và họ không hiệu quả, có lẽ nó là vì tôi không giải thích ý tôi ra quá rõ ràng hay họ có những vấn đề khác và tôi sẽ không có lẽ cố gắng và hàn gắn mối quan hệ và giữ họ lại làm nhà nghiên cứu nhưng tôi sẽ tha thứ cho họ. Tôi sẽ không mang theo gánh nặng, tôi sẽ không mang họ theo trên người. Đây là một câu chuyện ngụ ngôn Phật giáo xưa, khi mà có hai ông sư tiến đến một con sông và có một người phụ nữ lớn tuổi này mà không thể qua sông được, và một trong hai nhà sư, bởi vì họ có thể băng ngang qua, còn bà ta thì quá già. Một trong những nhà sư để bà ta lên vai và điệu bà ta qua và đưa bà ta đi. Bà ta rất là biết ơn. Khi họ cùng đi, ông sư kia nói, chúng ta không nên làm như vậy với tư cách là người theo đạo Phật, ông không nên chạm vào người khác, ông không nên xử lý với họ, ông đã phạm vào một trong những quy luật quan trọng nhất trong Phật giáo và nhiều nhiều như thế nữa, ông ta phán xét vị sư kia về việc này. Cuối cùng, vị sư kia nói, tôi đã để bà ta ở phía bên kia sông, ông đang vẫn mang vác bà ấy hiện giờ đó, đúng không nào, ông vẫn đang mang vác bà ấy trong tâm trí ông, buông bỏ đi, đúng không nào. Nên, tôi tạo ra cho bản thân một câu niệm chú mỗi ngày, nó gọi là 'Buông xả', hãy buông xả thứ hạng, buông xả nỗi đau, buông xả quá khứ, và kiểu như tha thứ và sống trong giây phút hiện tại (LH: Ừa). Tôi không biết nữa, tôi đang nói ở lung tung khắp mọi chỗ.

LH: Tôi thích ý đó. Nó hay, nó đầy sức mạnh. Nếu các bạn muốn những câu trả lời ngắn gọn hơn, các bạn có thể thử tìm đọc quyển sách. Bởi vì mỗi ngày, có những câu trả lời ngắn gọn đầy sức mạnh trong Quy Luật Hằng Ngày. Hãy chắc rằng các bạn tìm đọc nó. (RG: Cảm ơn, anh đọc rồi hả) Ừa, căn bản là, hãy đặt nó. Bởi vì nó là tất cả những ý tưởng triết học của anh ấy và những khoảnh khắc cô đọng trong cuộc sống hằng ngày. Robert ơi, tôi có một câu hỏi cuối cùng cho anh (RG: Ừa). Nhưng như mọi khi tôi muốn ghi nhận anh, là vị khách đầu tiên trên Trường Tuyệt Vời, mà luôn luôn có mặt tham dự và luôn đều đặn trong cuộc sống từ khi tôi biết anh và luôn phục vụ cho người khác. Anh đang dùng sự độc đáo của anh, tài năng, những món quà của anh, năng lượng của anh để tạo ra những tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời (tuyệt đẹp) mà phục vụ và giúp đõ cho mọi người và tôi nghĩ đó là một điều thật tuyệt vời là anh tiếp tục có mặt (hiện diện) và làm việc này khi anh không buộc phải nữa nhưng anh vẫn duy trì làm nó, trong khi anh có những thử thách riêng cá nhân anh mà anh đang gặp phải, anh vẫn tiếp tục có mặt để phục vụ mọi người. Nên tôi ghi nhận anh luôn là một ví dụ điển hình thậm chí trong những giai đoạn thử thách cho cả chính cá nhân anh, đó là một điều tuyệt đẹp để chứng kiến và tôi trân trọng tình bạn của anh.

RG: Cảm ơn. Cảm ơn Lewis.

LH: Chắc chắn, chắc chắn rồi.

RG: Tôi cũng như vậy. Tôi có những kỷ niệm đẹp về lần đầu tiên anh đến.

LH: Lần đầu tiên đến nhà anh.

RG: Chiếc máy ghi âm nho nhỏ của anh.

LH: Hahahaha.

RG: Anh không chắc biết rõ anh đang làm gì.

LH: Đó là ý tưởng của anh. Anh đã trao cho tôi một cơ hội. Anh nói, ê tôi sẽ phỏng vấn anh.

RG: Tôi thích anh, tôi thích năng lượng của anh (LH: Chính xác rồi) và tôi có thể thấy được là anh giỏi. Một thứ gì đó sẽ phát triển ra từ đây. (LH: Ừ ừ).

LH: Đôi khi, bạn không biết chuyện gì sẽ diễn ra đôi khi nhưng nếu bạn có lòng nhiệt huyết và một sự trân trọng một sự biết ơn và bạn có một năng lượng, hy vọng những thứ tốt đẹp có thể sẽ xảy ra. Nên tôi trân trọng anh là người đầu tiên, nhưng tôi nghĩ tôi cũng giống như, ây tôi muốn một đống sách của anh và chúng ta sẽ làm cái vụ này và tôi rất hứng khởi về việc bán sách cho anh, và rồi, um, các bạn biết đó, tôi nghĩ nó luôn quan trọng để tạo ra trải nghiệm sự thắng lợi (lợi ích cho đôi bên). Nên tôi rất cảm kích anh đã tin tưởng thử một cơ hội cho tôi khởi đầu nên chương trình podcast này với anh là khách mời đầu tiên.

RG: Ồ, không không không không, tôi rất thích nó là một kỷ niệm đáng nhớ.

LH: Ừ, ừ. Câu hỏi cuối cùng của tôi là, định nghĩa của anh về sự vĩ đại (tuyệt vời) là gì?

RG: Định nghĩa của tôi về sự vĩ đại là kiểu như tôi đã nói về lúc trước. Đó là hiện thức hóa tiềm năng của bạn ở một mức độ nào đó, nên chúng ta có thể không hiện thực hóa 100% tiềm năng của chúng ta, tôi chắc chắn cũng chưa hiện thực hóa 100% tiềm năng của tôi. Có những thứ mà có lẽ tôi đã có thể làm nhiều hơn. Nhưng nếu tiềm năng của bạn là nuôi dưỡng một gia đình tốt, nuôi dạy những đứa trẻ thật tốt thì và bạn đã làm được điều đó, thì đó là sự tuyệt vời. Nếu tiềm năng của bạn là xây dựng thứ gì đó, bất kể nó nhỏ đến mức nào, và bạn hiện thực hóa nó, bạn hiện thực hóa 50-60% của tiềm năng của bạn, đó là sự vĩ đại. Và rồi bạn có thể đi ngủ vào buổi tối và cảm thấy tự hào về bản thân, phải không nào. Nên phần lớn của điều này là. Đó không phải là khoản tiền mà quan trọng, đó không phải là sự chú ý giành được mà quan trọng, đó là cảm giác nội tại mà bạn đó rằng bạn đã đạt được một thứ gì đó, bạn đã làm tròn (fulfilled) tiềm năng của mình, rằng bạn đã đạt được một số ước mơ bạn có lúc nhỏ cho bản thân, phải không nào. Và để có cảm giác là tôi đã làm được điều đó, tôi đã viết ra cuốn sách này, tôi đã tạo ra công chuyện làm ăn này, tôi đã bắt đầu chương trình podcast này, đó là đủ sự vĩ đại đối với tôi rồi. Và đương nhiên, có những mức độ của sự vĩ đại, nhưng mà đó là đủ đối với tôi rồi (LH: Vâng) cùng với cảm giác là tôi đã được sinh ra với tiềm năng này và tôi làm việc và tôi hiện thực hóa một số món quà của tôi, tôi nghĩ đó là một điều tuyệt vời, đó là sự vĩ đại đối với tôi.

LH: Nếu bạn thích đoạn phỏng vấn vừa rồi, thì tôi biết bạn sẽ thích những gì chúng tôi sắp chiếu tiếp đây ngay bây giờ.

LH: Anh nghĩ đâu là một kỹ năng hay một vài kỹ năng mà những ai ở độ tuổi 20-30, đang trong tuổi 20, có thể học để thuần thục ngày hôm nay, kỹ năng tâm lý, kỹ năng bản chất con người, kỹ năng hiểu con người, kỹ năng nào họ nên học?

RG: Việc tốt nhất là có khả năng thâm nhập vào trí óc của người khác. (LH: Ồ, đúng rồi đấy) Nếu bạn phát triển được kỹ năng này, thì không còn gì là giới hạn nữa, sẽ không có gì ngăn cản bạn nữa. Bởi vì con người như là một sự bí ẩn, họ đeo một mặt nạ và bạn không biết họ đang nghĩ gì. Và tôi có một ẩn dụ trong cuốn Human Nature mà tôi chưa bao giờ viết ra, hãy tưởng tượng một thiết bị được tạo ra mà trong đó một ứng dụng mà bạn có thể tháo mở những suy nghĩ và cảm xúc của người khác, bạn biết quyền năng mà bạn có thể có rồi đó chứ. Nó sẽ thật khủng khiếp. Ok, nhưng tôi không thể đưa cho bạn một ứng dụng như vậy, tôi không thể phát minh ra nó, nhưng bạn có thể phát triển một nửa của sức mạnh đó bằng việc trở thành một cái gì đó của sự đồng cảm thật nhiều (insane). Nó không dễ, và không phải ai cũng sinh ra theo cách giống nhau, nhưng nó bắt đầu với một bước rất đơn giản, và đó là, thường thường bạn đi vòng vòng có hứng thú hơn với những suy nghĩ và ý tưởng riêng của mình. Bạn nghĩ về sếp của mình, bạn nghĩ về bạn gái/bạn trai của bạn, bạn nghĩ về người này có cái này rồi người kia. Bạn khóa trong đầu bạn như một băng chạy, như trong thời băng đĩa vinyl, nó đi vòng vòng vòng vòng theo những rãnh khé y như vậy. Và thậm chí khi bạn đang ngồi đó nói chuyện với một người nào đó trong một cuộc hẹn ví dụ vậy, bạn nghĩ về bản thân bạn, bạn vẫn ở trong đó, phải không nào. Bởi vì bạn thấy bản thân thú vị hơn người kia, đó rất là bản chất con người và tôi đang không phán xét điều đó. Nhưng không thể tránh khỏi, bạn nghĩ những chuyện kịch tính của bạn, những ý tưởng của bạn, những vấn đề của bạn thì bản chất là thú vị hơn người kia. Nên nếu đó là vị trí xuất phát của bạn (xuất phát điểm), bạn sẽ trở nên tự thấm hút hơn vào chính bản thân mình. Để chuyển đổi nó lại, bạn phải nói với bản thân mình, người đối diện thú vị hơn tôi (LH: Umm), cuộc sống của họ, những suy nghĩ của họ, những ý tưởng của họ, nó giống như một thế giới chưa được khám phá (khai phá), như là đến Taihiti hay đến một nền văn hóa khác. Họ có những trải nghiệm bạn chưa bao giờ có, họ có một thế giới mà không phải là thế giới của bạn, nó thật tuyệt vời. Tại sao người ta lại thích phim ảnh? Bởi vì họ có thể đi vào bên trong những nhân vật của người khác (LH: Yeah) và họ có thể theo một cách tưởng tượng (vicariously) sống trong những nhân vật đó, đó là sự mãn nhãn. Bạn có thể có điều đó trong cuộc sống thường nhật hằng ngày, nếu bạn chuyển đổi cái thứ đó thành bạn có hứng thú hơn với những người khác. Và rồi khi bạn lắng nghe họ, bạn sẽ không lắng nghe với cái ý nghĩ, họ có thích (mến) tôi không nhỉ, họ có nghĩ về tôi không nghĩ, điều đó thì có gì liên quan đến tôi nhỉ. Tôi xin lỗi tôi sử dụng giọng nói đó (LH: Yeah, hehehe). Hehe, bạn biết đó, blah blah blah blah blah, cái giọng nói kiểu như nhõng nhẽo đó, điều đó có liên quan gì đến tôi tôi tôi tôi. Theo một cách rất zen (điềm tĩnh), thấm nhuần bản thân bạn vào từ ngữ của họ, năng lượng của họ, hãy nghĩ về những gì họ đang nói, ngữ cảnh phía sau đó là gì, ngôn ngữ cơ thể biểu lộ điều gì về họ, điều gì làm động lực cho họ, cuộc sống nội tại của họ như thế nào. Tôi không thể đi vào những suy nghĩ đã được che chắn thành nhà đó, điều đó là không thể, nhưng tôi có thể truy cập vào tâm trạng và cảm xúc của bạn. Bởi vì con người chúng ta rất là dễ ảnh hưởng bởi tâm trạng của người khác, chúng ta có thể cảm nhận họ, và tôi có thể bắt đầu, nếu tôi mở rộng thoáng suy nghĩ đủ, tôi có thể hiểu tông điệu giọng nói của anh, tôi có thể hiểu ngữ cảnh phía sau những điều anh nói, và tôi có thể nhặt lấy cảm xúc phía sau nó và bạn đang dự dịnh gì, và khi tôi làm điều đó, và nếu một người nào đó nói một điều gì đó, tôi không phải nghĩ nó nhắm vào cá nhân tôi. Bởi vì bây giờ tôi đã hiểu được, nó có thể đến từ những thứ khác mà chẳng có gì liên quan đến tôi, hay tôi muốn thuyết phục họ phụ tôi trong một dự án. giờ tôi biết thế giới của họ là như thế nào, tinh thần của họ là như thế nào, những vấn đề của họ là gì, tôi sẽ nhào nặn những gì tôi nói để họ có hứng thú với ý tưởng của tôi. Những cánh cửa mở ra hàng loạt cho bạn, trái phải trước sau (bên hông, chính giữa), cả vũ trụ này mở ra cho bạn nếu bạn có thể đặt bản thân vào cách nghĩ hay quan điểm của những người khác, đi vào tinh thần (tâm hồn) của họ. Đó là một bước duy nhất tuyệt vời nhất mà bạn có thể có. Và bạn sắp sửa bắt đầu công việc mới của mình, và bạn bất an, bạn lo lắng về bản thân, điều người khác sẽ nghĩ về bạn, cố làm thử và nó không dễ, nó không tự nhiên, nhưng cố thử làm cái chuyển đổi đó và đừng nghĩ về bản thân bạn, cố và tìm hiểu sếp của bạn như thế nào, cô ấy hay ông ấy như thế nào, họ là ai, điều gì đang động viên họ, điều bất an của họ là gì, những nỗi nghi ngờ của họ là gì, người này đang cảm thấy như thế nào và như thế. Và tự nhiên bạn sẽ bắt đàu điều hướng môi trường xã hội này ở một mức độ rất khác (LH: Umm).

LH: Tôi rất thích những gì anh vừa nói, tôi nghĩ nó rất mạnh mẽ. Nên thâm nhập vào được trí óc của người khác sẽ là một kỹ năng tuyệt vời và cách để làm được điều đó, tôi nghe anh nói, là bằng sự đồng cảm, bằng cách hỏi những câu hỏi thú vị, bằng cách lắng nghe.

RH: Không, đó là cất bước đầu tiên đó là nghĩ những người khác thú vị hơn tôi. Tôi rất thích đi xem phim, người kia giống như Hannibal Lecter, đó không phải là một lựa chọn tốt, (LH: Chắc chắn rồi) có thể nhưng mà, hay họ như những nhân vật khác trong các bộ phim khác, tôi không biết, hãy chọn bất cứ nhân vật nào bạn thích, phải không nào. (LH: Beetle Juice phim ma). Wow, phim đó lâu lắm rồi. (LH: Đúng rồi, tại vì tôi đang nghĩ đến những nhân vật rất thú vị). Họ giống như vậy, họ có những câu chuyện đó, phải không nào. Tuổi thơ của họ có vẻ kỳ lạ. Họ đến từ một nền văn hóa, từ một thành phố, từ một hoàn cảnh mà không phải thành phố hay hoàn cảnh của bạn, và để cố thử và hiểu nó. Và một số người khó để làm việc đó hơn người khác, có những người ngoài kia mà hoàn toàn chỉ là những kẻ khốn. Bạn thật sự không muốn phải bước vào thế giới của họ (LH: Hehe, đúng rồi), phải không nào, bạn cảm thấy bạn như đang tắm trong bùn hay gì đó, hay chất thải ngoài hay bất cứ gì đó. Bạn không muốn nhúng vào thế giới của họ nhưng dù đó nó cũng sẽ mang lại kết quả. Nếu bạn có một người sếp hơi loạn thần, nó cũng có giá trị để đi vào tâm trí của họ. Để bạn không lãnh mọi thứ như sự công kích cá nhân, để bạn có thể hiểu họ đến từ đâu. Nên thậm chí với những người thật tồi tệ, có thể hiểu được họ là ai sẽ ngăn cản bạn khỏi việc xem mọi thứ như nhắm vào cá nhân mình.

LH: Vậy nên có sự hiểu biết rằng những người khác thú vị hơn tôi, có một khung sườn trong tâm trí bạn cho phép bạn nhìn họ khác đi.

RG: Hoặc là những người thú vị. (LH: Vâng). Họ có những câu chuyện để kể, họ có một cuộc sống mà thật thú vị, họ như một nhân vật trong một bộ phim. Tôi muốn hiểu điều đó.

LH: Và hỏi câu hỏi cho phép bạn hiểu được điều đó.

RG: Bạn phải cẩn thận với câu hỏi, bởi vì nếu bạn quá lộ liễu, bạn sẽ, nói cho tôi biết về điều này... (LH: Cười, yeah, yeah) Yeah, vậy bạn có yêu Mẹ bạn không? Ba của bạn ...

LH: Vậy làm sao để chúng ta tìm hiểu họ mà không quá xâm phạm sự riêng tư?

RG: Nó là một nghệ thuật. Người ta thích nói về tuổi thơ của họ, phải không nào, (LH: Và những thành công của họ) yeah. Nhưng tôi thấy rằng tuổi thơ là một cái chính. Mọi người có một kiểu gắn bó tình cảm với những trải nghiệm của họ khi còn nhỏ, với nơi họ lớn lên, với ba mẹ của họ, với gia đình của họ, với những người bạn đầu đời của họ. Nó có tất cả loại cảm xúc xung quanh nó, nó rất mãnh liệt (LH: Yeah) và không kiểm soát được. Nên một kiểu câu hỏi dạng trượt vào về tuổi thơ của một ai, và rồi hỏi một vài câu hỏi dẫn dắt và rồi để họ nói ra. Nếu bạn rải rắc cho họ nhiểu câu hỏi, trông bạn sẽ như một luật sư hay một ai đó (LH: Một ai đó như tôi người mà phỏng vấn người khác để kiếm sống) Ừ ừ. Vậy nên bạn muốn để họ 90%... nói chuyện... nhưng bạn không thể, 90%, rằng nó rõ ràng những gì bạn đang làm, 80% are safe, mọi người thích nói chuyện phải không nào. Nếu họ nói 70% trong cuộc trò chuyện, họ thậm chí sẽ không nhận ra rằng họ đang làm điều đó, nhưng bạn đang để cho họ nói, để cho họ làm ngôi sao, nhưng bạn tìm được một vị trí bên trong điều gì khiến họ hứng thú và bạn khiến họ nói ra và mở rộng lòng ra về tuổi thơ của họ và rồi đôi khi một câu hỏi và rồi đôi khi bạn nói đi vào cuộc sống của bạn để kiểu như cho thấy, oh yeah, bạn có trải nghiệm đó à, tôi có một trải nghiệm khá là giống nhau, phản chiếu gương giống người khác, là một thủ thuật hơi tác dộng (thao túng), tôi không nghi ngờ gì đã nói về nó trong Seduction (Sự Dụ Dỗ) nhưng mà nó rất là uy lực. Họ sẽ bắt đầu nói với bạn những thứ về tuổi thơ của họ mà rất sức mạnh, và rồi bạn nói, yeah tôi có một trải nghiệm khá là tương tự và bạn có lẽ đã có một trải nghiệm tương tự (LH: Yeah) đó là một cách đầy uy lực (liều mạnh) để kết nối với mọi người. Nhưng bạn phải làm nhẹ nhàng. Nó là một nghệ thuật để có thể làm người khác nói ra với mình và mở lòng với mình, để có thể tìm ra thứ mà có thể thắp sáng gương mặt họ (làm cho họ rạng rỡ), có thể khiến họ hào hứng, bạn biết đó. (LH: Umm umm).

LH: Tôi nghĩ quyển sách Influence của Cialdini, tôi không biết liệu anh có xem qua quyển đó chưa (RG: Chắc chắn rồi), nhưng sự dễ mến cho phép bạn, là một trong những thứ chính, tôi nghĩ là, trong số 7-8 chìa khóa (điểm chính) của sự ảnh hưởng nhưng anh ấy nói về sự dễ mến, và càng nhiều hơn một người nào đó có thể thấy họ thích bạn qua việc hành động gương phản chiếu hay qua (RG: Yeah), chúng ta có một điểm chung, khiến cho họ quý mến (thích) bạn hơn (RG: Ok). Nên tìm ra điểm chung đó, những minh chứng xã hội, có một đống những thứ khác, umm, tôi không thể nhớ hết cả thảy 7 cái. Nhưng sự dễ mến là một trong những điều lớn nhất (có tầm ảnh hưởng, quan trọng nhất). Đó là một trong những lý do tại sao, tôi luôn chỉ cố gắng làm vui vẻ hết sức, làm như chơi (một kiểu vui đùa, đùa nghịch, không quá nghiêm trọng), và giống như làm dịu khoảnh khắc cho mọi người để họ có thể cảm thấy ồ việc này là thật thư giản, vui, và vui đùa.

RG: Và tôi phải thú nhận đó là lý do tại sao anh là một người phỏng vấn giỏi, và tôi biết điều đó bởi vì tôi đã trải (gặp) qua nhiều người phỏng vấn dở (LH: Cười) những người mà hơi cứng nhắc (căng thẳng) và hồi hộp và có cảm giác đề phòng, và họ bất an, phải không nào và họ làm bạn cảm thấy như vậy nhưng mà anh có một năng lượng mà có thể đại loại như mang ra phần mà ít nhất là đối với tôi là tốt, mà thích xí xa xí xồ (nói ba xàm ba láp, nói nhiều). (LH: Cười. Hehehe).

LH: Làm sao để một người không cảm thấy bất an, một người phỏng vấn, một người đang cố gắng xin việc khi họ đang có một cuộc phỏng vấn với sếp tiềm năng của họ. Khi bạn ở bên một ai mà bạn cảm thấy truyền cảm hứng về hay ở một địa vị cao hơn hay không hay ở trong một ví trí có tầm ảnh hưởng, làm sao để bạn không cảm thấy bất an hay run rẩy hồi hộp?

RG: Ok. Một câu trả lời đơn giản, ý tôi là, có thể có những ngoại lệ khác, nhưng mà nó khá là đơn giản. Hãy chuẩn bị. (Do your homework, be prepared). Nên khi bạn đến một buổi phỏng vấn, theo lẽ tự nhiên bạn hồi hộp, nhưng nếu bạn đã chuẩn bị quá ư là kỹ, bạn đã nghiên cứu về người đó, bạn biết người đó là ai, bạn biết công ty đó như thế nào, bạn biết vị trí đó là gì, và tại sao người kia (nhân viên cũ) bị sa thải, họ sẽ cần gì ở bạn, bạn sẽ cảm thấy đỡ bất an hơn nhiều so với khi bạn cứ bước (nhào) vào và tự ứng biến với nó. Ok. Vậy nên nếu bạn đang trong bất cứ dự án nào, tôi đã nói trong cuốn sách War (Chiến Tranh) về Alfred Hitchcock, đạo diễn phim (LH: Um hmm) và vợ tôi là một đạo diễn phim, đó là một công việc đầy căng thẳng (nerve-wrecking). Bạn có một đội quân gồm 80 người mà đều ... (từ nói bậy) và bất an và đeo theo cái tôi của họ vv. Họ đều trong âm thầm hy vọng bạn rớt (LH: Để họ có thể trở thành đạo diễn), yeah, nó là một cơn ác mộng phải không nào. Và Hitchcock, giống như, mọi người đều kinh ngạc, phía sau phim trường, một người nào đó ngủ gục, ông ấy sẽ ồ ok ok làm đi, cứ ngủ đi, ông ấy như ông Phật, ông ấy không quan tâm, ông ấy không bao giờ bực bội hay gì hết, mọi người, làm sao mà có thể như thế được, các đạo diễn phim là những người luôn hồi hộp run rẩy, đắng nhất, họ là những kẻ quái dị thích kiểm soát, đó là bởi vì ông ta đã chuẩn bị rất tốt. Tất cả mỗi chi tiết ông ấy đã biết trước (LH: À), ông ấy biết từng cảnh quay ông ấy muốn, những trang phục trông như thế nào, những màu sắc như thế nào, những góc quay (khung phim) như thế nào, ông ấy đã lên cốt truyện trong từng chi tiết cụ thể, và ông ấy nói là trước thời điểm bộ phim đang được bấm máy, tôi cảm thấy chán bởi vì tôi đã biết mọi thứ phải diễn ra như thế nào. Nên ông ấy có thể cảm thấy điềm tĩnh bởi vì ông ấy chuẩn bị quá kỹ rồi. Nên nếu bạn chuẩn bị kỹ, (LH: Um umm) có lẽ nó sẽ không loại bỏ hết tất cả những bất an của bạn hay những sự hồi hộp của bạn. Bởi vì mức độ của sự hồi hộp là ổn. Bởi vì bạn phải hiểu khía cạnh sinh lý học. Adrenaline là một cảm xúc rất mạnh mẽ, và cảm thấy một chút sự nghi ngờ và một chút sự lo sợ sẽ thúc đẩy bạn, sẽ giữ mắt bạn tỉnh sáng và đầy chú ý. Nên bạn sẽ không muốn quá tự tin mà bạn sẽ làm bất cứ việc gì, bạn muốn một chút sự căng thẳng (LH: Yeah) và nếu bạn chuẩn bị và bạn đã dự liệu trước tình huống, nó sẽ xóa bỏ đi 80% của những sự nghi ngờ mà bạn có.

LH: Chúng ta đã nói về điều này lúc trước, tôi có một vài câu hỏi cho anh, chúng ta đã nói về điều này trước rồi, về sự tự nghi ngờ, trước khi chúng ta bắt đầu ghi hình. Tôi tò mò về suy nghĩ của anh về sự nghi ngờ, tự nghi ngờ bản thân, làm sao chúng ta có thể tập luyện tâm trí của ta và cơ thể của ta, cuộc sống của ta, để cho sự nghi ngờ không ngăn chúng ta lại việc đạt được những gì chúng ta muốn hay giữ chúng ta lại khỏi việc cố gắng/thử sức một thứ mà chúng ta muốn. Bởi vì tôi nghĩ một số người không thực hiện một điều gì đó bởi vì họ nghi ngờ bản thân quá nhiều, từ nỗi sợ thất bại hay nỗi sợ chiến thắng (thành công) hay người khác phán xét họ, suy nghĩ của anh về điều này như thế nào ạ?

RG: Um.. cái chính là bạn phải thử một cái gì đó, bạn phải làm một cái gì đó, đúng không nào. Và tất nhiên nếu bạn tràn ngập sự nghi ngờ và bất an, thì điều đó sẽ rất là khó. Và điều mà tách biệt một người mà sẽ học, đang trên đường đến thành công so với một người sẽ không, là một người 22-23 tuổi họ thử điều đó, họ chấp nhận công việc đó, họ viết cái đó hay họ làm cái đó hay bất cứ thứ gì khác mà người kia có thể sẽ không chịu thử, bởi vì những người đó họ không sợ thất bại (LH: Umm hmm), phải không nào. Cho nên, một mức độ nào đó của ... bạn không thể kiểm soát nó bởi vì một số người sinh ra là đã như vậy. Tôi không biết sinh ra họ có như vậy không, nhưng có một cái gì đó trong ADN của họ đã cho họ sự thúc đẩy đó. Nhưng nếu bạn không có sự thúc đẩy đó, bạn có những sự bất an này, hãy hiểu rằng nỗi đau là một yếu tố thúc đẩy rất mạnh mẽ, nhưng nếu bạn mới 22 tuổi, bạn không thử gì đó, bạn không cảm giác được nỗi đau, vậy thì tại sao không, nếu bạn 23, 24, nếu bạn 28, bạn vẫn chưa cảm nhận nỗi đau và bạn 32 tuổi, bạn thấy hơi trầm cảm, bạn 35... ôi trời...bạn 40 và bạn bắt đầu cầm chai lên (để nhậu) bạn biết đó (LH: Yeah). Vậy nên bạn phải hiểu, bạn 22 tuổi, cuộc sống này rất khó khăn, bạn đang đi trên con đường khá là khá là tồi tệ, trừ khi bạn kéo bản thân lại và thử cái đầu tiên đó. Bởi vì điều gì sẽ xảy ra là, người ta đã nghiên cứu về nỗi sợ, điều này rất quan trọng và tôi biết là từ hồi 2001, tôi đang ở Viên, Áo (LH: Umm) và tôi đang xem, tôi đang ở trong một rạp hát, tôi đang ở trong một đám đông khán thính giả và có một ngọn lửa bốc lên và mọi người đang hốt hoảng lên và chạy tán loạng, và tôi có cảm giác của một nỗi sợ không gian hẹp nó gần như giết, tôi như 'Á', và từ đó tôi không thể lên máy bay, tôi không thể vào thang máy, tôi giống như hình thành một nỗi sợ không gian hẹp rất lớn, phải không nào (LH: Umm). Và rồi, tôi đến gặp một nhà trị liệu, và cô ấy nói, anh phải bung bản thân ra anh phải trở lại cái thang máy đó (LH: Yeah, rất đúng), anh phải trở lại cái máy bay đó, và rồi anh nhận ra nó không tệ đến mức đó và anh sẽ vượt qua được cảm giác nỗi sợ hãi này. Nhưng trốn tránh (lẩn tránh) nó, anh sẽ không bao giờ vượt qua được nỗi sợ. Vậy nên hãy cất bước đầu tiên đó, làm bất cứ những gì mà bạn nghĩ bạn không thể làm. Đừng sợ bởi vì đó là khoảnh khắc quan trọng nhất trong cuộc đời của bạn. Và rồi bạn nhận ra, nó không tệ đến mức đó, ok, người ta đang cười nhạo tôi, tôi thất bại, nhưng họ chẳng bao giờ thử gì hết, ít ra tôi có thử và tôi có một ý tưởng cho việc tiếp theo của tôi và nó không tệ đến mức đó (LH: Vâng) bạn biết đó. Nhưng nếu bạn không cất bước đầu tiên đó, tôi không quan tâm, sự thông thái của Solomon cũng sẽ không giúp được bạn, phải không nào. Bạn sẽ luôn dừng lại trước khi bạn trước khi bạn có thể, nên bạn phải có gan để thực hiện bước đầu tiên đó và rồi những cánh cửa sẽ mở ra cho bạn.

LH: Những gì tôi đang nghe anh nói là, nó là một sự kiện của sự trải nghiệm, nó không phải là một lý thuyết của ok để tôi suy nghĩ để lôi kéo tôi ra khỏi nỗi sợ này (RG: Đúng vậy), sự bất an, sự nghi ngờ. Nó giống như, không tôi phải luyện tập cái này và trải nghiệm cảm giác của ồ tôi đã thất bại, một người nào đó cười vào mặt tôi hay tôi vấp và ngã, bất kể nó là việc gì. Bạn phải trải nghiệm qua nó.

RG: Anh có một cách tốt để tóm tắt lại những gì tôi nói (LH: Haha) bởi vì anh nói nó hay hơn là tôi.

LH: Đây là thứ tôi đã rất hứng thú (cảm thấy rất kinh ngạc vì) bởi vì tôi nghĩ rất nhiều người nghi ngờ bản thân họ, và nỗi nghi ngờ của họ đang níu giữ họ khỏi việc theo đuổi cái mà họ muốn, vào một mối quan hệ họ muốn, đi ra khỏi một mối quan hệ họ muốn, bạn biết đó, có được công việc này, tất cả mọi thứ này. Và họ sợ thất bại, họ sợ thành công, và họ sợ những ý kiến của người khác hay phán xét khi họ thực hiện những hành động này. Và tôi hay nói với mọi người, việc đơn giản nhất mà bạn có thể làm, là viết ra một danh sách của những nỗi sợ hãi lớn nhất của bạn và cả bất an, khoanh tròn cái đầu tiên, cái mà làm bạn sợ nhất và làm điều đó cho tới khi bạn cảm thấy yên bình (nhẹ nhõm) với điều đó, hoặc ít nhất chấp nhận nó (embrace), bản chất là trở thành một Batman của nỗi sợ đó (RG: Vâng) và sống với những con dơi của nỗi sợ ấy, sự bất an ấy. Khi sau đó nó trở thành một thứ mạnh mẽ cho bạn, và đây là điều tôi đã làm trong thời tuổi teen và tuổi 20 của tôi từ việc rất hoảng sợ việc nói trước đám đông và tôi đến lớp học nói trước công chúng mỗi tuần liền cho đến khi tôi thấy, wow, tôi thấy đầy quyền lực ở trên đây, mà không phải không có sức mạnh gì cả (powerless) (RG: Ừ). Và tôi làm điều y chang vậy với rất nhiều thứ khác nhau mà tôi cảm thấy bất an về cho đến khi chúng trở thành kỹ năng thay vì những nỗi sợ và sự bất an. Và tôi nghĩ, tôi rất thích điều anh nói là chúng ta phải bung xả bản thân ra trước nỗi sợ, ta phải đi vào lại cái thang máy đó, hay trở lại rạp hát đó nơi ngọn lửa xảy ra (RG: Đúng rồi) và hít thở và cảm thấy thoải mái để bạn có thể sống cuộc sống của bạn.

RG: Và rồi chúng ta trở lại về với câu hỏi đó, bạn biết đó, nó có thể đã tệ hơn không? Hãy nghĩ về điều đó theo cách này. Nếu bạn không thử thứ đó, nó sẽ trở nên tệ hơn rất nhiều cho bạn phía cuối con đường, bạn sẽ chẳng bao giờ đi đến đâu, và bạn sẽ, nỗi đau sẽ trở nên rất trầm trọng trong 15 năm, bạn không cảm nhận nó bây giờ, nhưng hãy có sự nhìn lại về phía sau (hindsight, nhận thức lúc sau) là điều tệ nhất trong cuộc sống, cảm giác tệ nhất trong tất cả là cảm giác là bạn đã phí hoài tiềm năng của mình (LH: Uuuu), rằng bạn có ước mơ mà bạn thậm chí chưa bao giờ thử sức với chúng. Và rồi bạn trong tuổi 50, 60 bạn đang đối mặt với cái chết. Tại sao tôi lại sống, tôi không làm điều này, tôi đã có thể làm việc này việc kia, tôi chưa từng cố gắng. Hãy gợi nhớ bản thân về điều đó. Bạn biết đó, họ từng có, những hoàng đế ở Rome Cổ Đại, họ từng có những người nô lệ đi ngang qua họ và thì thầm vào tai họ, ông sẽ chết, ông là không bất tử, ông có thể chết ngay ngày mai, ông có thể chết vào ngày mai, phải không nào. Và đó giống như một sự nhắc nhở về sự hữu hạn cuộc đời của họ, và họ phải không quá...

LH: Đó không phải là một câu chuyện của Marcus Aurelius mà ông ta có một người nào đó nói với ông ta ông chỉ là một con người hay gì đó, tôi không thể nhớ được nhưng một ai đó có một ai đó chỉ nói với họ mỗi ngày ông chỉ là một con người thôi (RG: Ừ) khi ông ta càng trở nên quyền lực để giữ ông ta lại ở mặt đất (suy nghĩ khiêm tốn). Ông chỉ là một con người hay ông rồi cũng sẽ chết.

RG: Và chỉ có lời nói thì thầm đó, bạn sẽ thất bại, bạn sẽ không hiện thực hóa giấc mơ của mình, bạn sẽ phí hoài cuộc sống này của bạn, bạn đang phí hoài cuộc sống này, bạn đang phí hoài cuộc sống này, bạn đang phí hoài cuộc sống này. Bạn không muốn cảm thấy như vậy (cảm nhận theo cách đó). Tôi biết, (LH: Umm), như là, sẽ khó, tôi đến từ một vị trí được đặc ân và tôi không phủ nhận điều đó (LH: Chắc chắn rồi), nhưng tôi không, tôi không có bất cứ ai giúp đỡ tôi, tất cả thành công của tôi là tự thân (tự lực) tôi làm nên. Tôi đã làm việc rất cật lực nhưng tôi có thể nói với anh điều này, rằng trước những thành công của tôi, tôi thật sự rất không hạnh phúc, tôi thật sự rất không hạnh phúc, tôi thật sự trầm cảm và tôi có những khoảnh khắc ý nghĩ tự vận, tôi có cảm giác như tôi muốn làm gì đó nhưng tôi không thể làm việc đó. Và rồi khả năng để viết những cuốn sách của tôi như bây giờ, tôi không còn có cảm giác đó nữa. Nó là thứ tuyệt vời nhất trên thế giới để không cảm nhận cái mà bạn biết đó, cái sự nghi ngờ hay cái cảm giác trầm cảm ấy. Nó như là một sự hồ hởi liên tục (LH: Thật tuyệt), tôi đã hoàn thành quyển sách tôi viết quyển sách đó, tôi đã làm được, tôi có thể cảm thấy tuyệt vời về bản thân và tôi muốn những người khác hiểu được điều này, bạn có thể không, nó không buộc phải là một dự án quá lớn, nhưng nó phải là cái gì đó mà làm bạn cảm thấy, bạn biết đó, khi bạn còn là một đứa nhỏ, bạn có những giấc mơ này, mọi người ai cũng có những giấc mơ này, bạn sẽ trở thành vận động viên bóng rổ giỏi nhất trong lịch sử như tôi tôi nghĩ tôi từng (LH: Hehe) phải không nào, bạn biết đó. Một đứa trẻ Do Thái trở thành một người chơi bóng rổ cừ khôi, ok, tôi sẽ trở thành người giỏi nhất này, tôi sẽ trở thành một nhà văn giỏi và rồi bạn lớn lên, bạn mất đi những ước mơ đó và nó là một điều rất chán nản, nó rất là dễ gây suy nhược và bạn muốn giữ lại một số phần tuổi thơ kia còn tồn tại sống trong bạn, một số hoài bão đó, một số khát vọng đó (LH: Yeah) để đạt được điều gì đó to lớn và có hoài bão không phải là một việc xấu, nó là một từ ngữ được hiểu nghĩa xấu hiện nay bởi vì người ta nghĩ nó nghĩa là bạn ích kỷ nhưng những hoài bão của bạn có thể hướng đến đạt được những thứ có thể giúp mọi người nữa.

LH: Đâu là nỗi sợ lớn nhất của anh hiện giờ mà anh vẫn chưa chinh phục hay vượt qua được, hay nỗi bất an mà anh vẫn đang xử lý với?

RG: Tôi không biết nữa Lewis cười (LH: Hehe) Bạn biết đấy, um, tin hay không, tôi có một nỗi sợ thất bại to lớn um

LH: Vẫn còn à, sau những thành công vang dội to lớn này và hàng triệu cuốn sách được bán ra và mỗi lần anh có một ... (RG: Tôi loạn thần và tôi không phủ nhận điều đó), mỗi cuốn sách đều là một thành công và thay đổi cuộc sống của người khác.

RG: À, nó là vì, tôi không biết nữa, nó đến từ hoàn cảnh xuất thân của tôi, tôi về nhà với toàn cây 10 điểm và ba mẹ tôi sẽ nói 'Á, ok, vậy điều gì, điều gì sẽ tiếp theo?' Nên nó đã thấm nhuần vào tôi theo một cách nào đó tôi không biết tại sao nhưng tôi đang viết cuốn sách mới của tôi, chương đầu tiên của tôi và rồi tôi nghĩ cái này sẽ không thành đâu, nó quá thiên về lý trí nó sẽ không chạm đến mọi người đâu, nó sẽ không liên quan đến cuộc sống của họ, tôi phải thay đổi nó, tôi phải thay đổi nó, nếu tôi viết một cuốn sách như vậy, mọi người sẽ cười vào tôi, và tôi trải qua điều đó lần nào cũng vậy qua mỗi cuốn sách. Giờ tôi có thể, nó giống như là nhân cách phân ra, bởi vì trong đầu tôi tôi biết tôi giống như đang chơi một trò chơi nhưng tôi vẫn chơi trò chơi ấy và nó tiếp tục làm động lực cho tôi, nó giúp tôi tiếp tục làm việc, và tôi phải nói rằng, tôi vẫn còn sợ đến chết về việc không giúp được những độc giả của tôi và khiến họ thất vọng về tôi và nói Tôi tưởng Robert là người viết văn giỏi này và hãy nhìn đi anh ấy cho ra tác phẩm dở ẹc này (LH: Umm) có chuyện gì sai với anh ấy vậy, anh ấy đang già đi và mềm yếu hơn, tôi vẫn còn sợ điều đó (LH: Wow)

LH: Wow, tôi đoán đó là vì sao anh liên tục có mặt, liên tục sáng tạo ra cái mới (RG: Yeah) để giúp anh vượt qua được nỗi sợ đó.

RG: Trở lại, để được mời trở lại chương trình này.

LH: Đúng rồi đúng rồi.

LH: Điều này (những gì anh chia sẻ) khá đầy sức mạnh và tôi nghĩ rất nhiều người sẽ yêu thích điều này. Tôi muốn họ sẽ như vậy. Nếu bạn đang nghe chương trình này bây giờ, và một điều gì đó gây cảm hứng cho bạn hay bạn đang xem, hãy chắc rằng bạn gửi một tweet đến Robert Greene, hãy cho anh ta biết bạn thấy thích quyển sách này ở điểm nào hay trên Instagram, Robert Greene Official, đăng một bài viết, tag Robert để bạn có thể thấy nó mặc dù tôi không biết anh có thường xuyên lên Instagram không. Nhưng có một người đang quản lý ở đó, nên chắc anh sẽ có được thông tin và The Laws Of Human Nature trên Facebook. Nếu bạn không có tất cả cuốn sách của Robert, hãy đảm bảo các bạn mua chúng ngay bây giờ và đăng ký newsletter của anh, tôi nghĩ anh còn có newsletter nữa, đúng không nào, nơi mà họ có thể đăng ký để nhận tin khi một quyển sách trong tương lai được phát hành ra, tôi không chắc liệu Ryan có còn quản lý hết tất cả cho ông không (RG: Yeah, còn), nhưng hãy truy cập vào website powerseductionandwar.com. Chữ anh được viết ra thành chữ. Hãy truy cập vào đó, đăng ký newsletter của anh ấy và kiểm tra nó hằng tháng bởi vì cuốn sách đang được hoàn thành, hy vọng là trong một vài năm sắp tới, nhưng nó sẽ là cuốn sách hay nhất của anh, tôi đã như tuyên bố điều đó rồi (RG: Tôi hy vọng), tôi đang tuyên bố điều này bởi vì tôi biết bạn sẽ không lam bản thân thất vọng hay người đọc nó thất vọng. Anh loạn thần đến mức đó đó. (RG: Tôi loạn thần kiểu đó đó, tôi chắc chắn như vậy và tôi không phủ nhận điều đó). Anh có một vài cuộc phỏng vấn anh có trên chương trình này, chúng tôi sẽ thêm đường link vào trong ghi chú của chương trình. Nếu bạn muốn nghe định nghĩa của Robert về sự vĩ đại (tuyệt vời) và Ba Sự Thật của anh ấy, bạn có thể nghe những đoạn phỏng vấn đó. Câu hỏi cuối cùng cho anh. Một câu hỏi gì mà anh ước nhiều người sẽ hỏi anh hơn, mà họ thường không hỏi anh?

RG: Tôi thật sự không có, uh uh, bạn biết đó, khi người ta đưa bạn lên thớt (lên chảo / vào tâm điểm) bạn phải rất nhanh trí nhưng mà tôi lại không phải như vậy (LH: Haha) tôi kiểu như có một trí não chậm chạp.

LH: Có điều gì đó mà anh ước nhiều người sẽ có bàn luận hơn về mà hiện thì họ không với anh?

RG: Chà, tôi không biết nữa, ý tôi là, bạn biết đó, um, tôi khá là khoái zeitgeist hệ tư tưởng của thời đại, tôi viết một chương về đó trong cuốn Human Nature, về những thời mà chúng ta sống qua, bạn biết đó, mọi người có xu hướng nghĩ rằng tôi chỉ hứng thú với cá nhân và tâm lý nhưng không tôi cũng rất hứng thú về văn hóa của ta, xã hội của ta và cách nó khớp với lại tổng thể lớn của lịch sử. Nên đôi khi người ta không hỏi tôi nhiều về chương sách đó và anh nghĩ điều gì đang diễn ra trên thế giới hiện nay, chúng ta đang ở đâu, khoảnh khắc mà chúng ta đang ở là gì và so nó với quá khứ thời xưa như thế nào bởi vì tôi đã đọc rất nhiều về lịch sử tôi không khoe khoang, bởi vì nó có lẽ đã dẫn đến cơn đột quỵ của tôi, thú thật với anh, hàng ngàn quyển sách và tôi có một cảm giác bẩm sinh này của những mô thức (pattern) của lịch sử của những thứ lặp đi lặp lại, của những thứ mà bạn biết đó, người ta trải qua một số khủng hoảng nhất định và rồi nó khiến tôi rất là hòa hợp với tinh thần, cảm xúc trong bầu không khí hiện tại, nên bạn biết đó.

LH: Anh nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra trong những năm sắp tới dựa vào lịch sử tóm gọn trong vòng 2 phút. Bản nhìn tổng quát của những gì mà anh đã trải qua từ những sự kiện lịch sử đến những gì mà chúng ta đang đối mặt hiện giờ.

RG: Tôi nghĩ tinh thần của con người có thể không thể chịu quá nhiều sự ngưng đọng, không thể chịu với, một mặt chúng ta sợ thay đổi, trên mặt khác chúng ta sợ đến chết sự chán chường và sự ngưng đọng và mọi thứ đang ở trạng thái ngưng đọng quá dài, và chúng ta đang ở trên bờ vực của cái mà tôi nghĩ một thế hệ thay đổi cách mạng. Nó không được khắc ghi vào đá bởi vì mạng xã hội đã có phần khuynh đảo (đảo lộn) mọi thứ (disrupt the apple cart) nhưng những người trẻ là những động lực của sự thay đổi cho thế giới này, họ sẽ tạo ra những nền văn hóa mới, họ sẽ tạo ra những phong trào mới, họ sẽ sáng tạo ra, họ sẽ giữ cho thế giới này tràn ngập sự sống bởi vì họ đến với thế giới và thế giới không chuẩn theo những gì họ là bởi vì nó được tạo ra bởi boomers (những người sinh ra năm 1946-1964) hay ai khác đó, nên họ muốn nhào nặn thế giới thành một thứ mà giống họ hơn, họ là những động cơ của những sự thay đổi, những xu hướng trong thời trang, những xu hướng trong (các bộ môn/loại hình) nghệ thuật, trong chính trị, vv. nhưng mọi thứ đã ở trạng thái tĩnh quá lâu, chúng tôi sống trong một tình thế mà trong đó những điều cơ (trò chơi) chính trị và cấu trúc (hình thái) không hẳn đã chuyển đổi trong 50 năm, chúng nằm cố định và vì thế tôi nghĩ tinh thần con người này đang chán chườn với nó. Nếu mà tôi đang còn 20 tuổi lại, tôi có thể sẽ chán điều đó, tôi sẽ nói đây không phải là thế giới mà tôi muốn sống trong. Nên tôi cảm thấy sẽ có một cuộc vượt phá, bứt phá, bùng nổ ở một thời điểm nào đó khi mọi người sẽ nói tôi muốn sống tôi muốn cái gì đó có sức sống hơn tôi không muốn thế giới, thế giới này thật không công bằng, bạn biết đó, tôi là một người mà hay huênh hoang chống đối những điều bất công về sự phân chia sự giàu có vv. và giống như cái mô hình xã hội cứng nhắc này mà chúng ta đang sống trong, tôi nghĩ sẽ có một sự bung vỡ, tôi không thể, tôi không phải là Nostradamus (Bác sĩ tiên tri) nên tôi có thể sai. Trong 5 năm, người ta có thể cười nhạo tôi, nhưng tôi cảm thấy và những người khác cũng đã từng viết, họ viết về hiện tượng thế hệ mà nói rằng những millenial là thế hệ khủng hoảng và đó luôn được đi theo sau bởi thế hệ cách mạng đột phá mà sẽ là thế hệ Y hay bất cứ bạn gọi thế hệ đó là gì. (LH: Wow) hay Z thế hệ Z.

LH: Chúng ta nên chuẩn bị bản thân như thế nào nếu điều này trở thành sự thật, điều gì chúng ta có thể làm ngay bây giờ cho một vài năm tới để chuẩn bị cho bản thân ta?

RG: Hãy chấp nhận nó, hãy chấp nhận nó. Tôi có làm một podcast về chủ đề này, và rất nhiều người cảm thấy khó chịu, nói bạn biết đấy, cuộc cách mạng à, ý tôi là, trời ơi, anh nhìn vào Liên Xô hay Cộng sản Trung Quốc, các cuộc cách mạng rất xấu thật xấu xí, hãy nhìn vào những ví dụ đó. Và phản hồi của tôi là sự thay đổi là thứ khỏe mạnh nhất có thể xảy ra, đúng không nào. Mặc dù đó là sự thay đổi cho sự tệ hơn, nó cũng không sao, bởi vì, con người cần một sức sống, chúng ta cần những thứ mà khác nhau, chúng ta cần một bức tranh mới, một bức tranh xã hội mới xung quanh chúng ta, phải không nào, nên hãy đón chào, đón nhận nó. Đừng trở nên đề phòng, con chuột con, (LH: Hehe) sống trong cái hang ổ nhỏ của nó và mọi thứ phải là y như vậy, thế giới đang thay đổi, nó sẽ thay đổi mà với việc bạn có thích nó hay không. Công nghệ sẽ thay đổi thế giới của bạn, dù bạn có thích nó hay không, người trẻ sẽ thay đổi thế giới, dù bạn có thích nó hay không. Nên sẽ tốt hơn nhiều nếu bạn chấp nhận nó và cảm thấy hào hứng về những cơ hội sắp xảy ra, bởi vì nếu bạn nhìn vào chỉ cần lấy theo quan điểm kinh doanh, nó là như một sự tàn phá, nó như một cơn bão đang xảy ra, tất cả những doanh nghiệp (công ty) đã bị quét sạch. (LH: Những việc làm bị mất và mọi thứ, yeah). Ngành giải trí, ngành du lịch, họ bị phá sản sạch. (LH: Ngành nhà hàng, yeah) Điều gì sẽ xảy ra khi như vậy, những thứ mới sẽ sinh sôi nảy nở lên, ý tưởng mới sẽ nảy nở lên, sẽ có những cách khác, tôi nghĩ tương lai cho một thế giới kiểu đó sẽ cho mọi người những trải nghiệm bởi vì họ bị khóa ở trong nhà cả năm qua, và họ muốn, như khi bạn đi đến một khách sạn quen thuộc hay một nhà hàng bạn muốn cho mọi người một chút của sự trải nghiệm, không phải chỉ thứ gì đó quá xẹp lép và như trên mạng xã hội để người ta cảm thấy tràn đầy sức sống hơn, sẽ có những cơ hội mà bạn thậm chí không nhận ra, vậy nên hãy rộng mở với sự thay đổi và cảm thấy háo hức về nó, đó là cái chính để chuẩn bị cho bản thân bạn về.

LH: Robert, cảm ơn anh đã luôn mở lòng, trung thực và thật thà mỗi khi anh lên chương trình, cảm ơn đã tham gia tập 1 và giờ là 1000 mấy, hy vọng anh đến lại nhiều lần khác hơn nữa.

RG: 2000 hay gì đó.

LH: Ừ. Hy vọng chúng ta sẽ trở lại trong một tập, à thôi trước đó đi, nhưng quyển sách kế tiếp của anh, chúng tôi sẽ mời anh tham gia lần nữa chắc chắn luôn. Và nếu các bạn muốn nghe thêm về ý tưởng của Robert về zeitgeist hệ tư tưởng thời đại, và điều gì đang xảy ra trong văn hóa của chúng ta thì hãy cho tôi biết, và có lẽ chúng tôi sẽ mời anh tham dự lại sớm hơn trong sáu tháng tới sau cuộc bầu cử và mọi thứ, để xem anh nghĩ điều gì sẽ xảy ra kế tiếp và chúng ta có thể làm gì về điều đó. Robert, cảm ơn anh rất nhiều. Tôi rất cảm kích anh.

RG: Tôi rất thích cuộc phỏng vấn này, cảm ơn anh.

Nguồn video: